Về phần thiên thần Ngô Địa, lúc này đã không ở Ngô Địa từ lâu.
Bọn họ thu thập túi đồ, toàn viên xuất phát, đang chuẩn bị ra bên ngoài ngắm nhìn sao trời biển rộng.
Trong khoảng thời gian này Hắc Long quốc đã dần dần đi vào quỹ đạo, Vùng đất vô chủ càng là sinh cơ bừng bừng, nhất cử thay thế màu mỡ đông, trở thành nơi giàu có nhất Hắc Long quốc.
Tam Xá Khẩu hoang vu lúc này cũng vô cùng phồn hoa, đầu tiên là quán rượu Ngô gia đột ngột mọc lên từ mặt đất, dù sao Tam Xá Khẩu có thể thông bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, bây giờ thế đạo tốt, mọi người lần nữa đi lại bao nhiêu cũng phải đi ngang qua nơi này.
Thế là càng ngày càng nhiều người tụ tập ở đây, vốn dĩ chỉ có lẻ loi trơ trọi một nhà quán rượu Ngô gia, hiện tại hấp dẫn không ít người ngụ lại.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất ngụ lại ở đây chính là rất nhiều người đều hướng tới Ngô Địa, cũng có rất nhiều người đến Ngô Địa cầu học hoặc công việc.
Tam Xá Khẩu càng trở thành con đường mà mọi người muốn đến Ngô Địa phải đi qua, cho nên người ở nơi đây dần dần nhiều lên, còn dần dần hình thành một thị trấn nhỏ nhịp nhàng.
Vũ Văn Kỳ cũng thiên vị hơn đối với Ngô Địa, phàm là phát hiện ra thực vật hoặc là động vật mới đều sẽ tặng một phần cho Ngô Địa.
Trong khoảng thời gian này, đất đai ở Ngô Địa khai khẩn càng ngày càng nhiều, dưới sự nuôi dưỡng bằng dị năng của Bạch Quân Quân, đất đai ở nơi này rất phì nhiêu, trồng cái gì gần như đều có thể sống, thậm chí kết trái còn to lớn.
Có điều mặc dù tất cả đều phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng thực chất bên trong Bạch Quân Quân và Lý Văn Li hiếu động thừa số lại bắt đầu quấy phá.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là đoạn thời gian trước bọn họ lấy về dây điện và máy phát điện không cách nào vận hành.
Bọn họ so sánh nhiều phiên, cuối cùng tìm được điểm mù trong bản chép tay kia.
Linh kiện bên trong máy phát điện có một loại là chất liệu khoáng hiếm có, bọn họ mở bên trong ra xem xét, quả nhiên bên trong chất liệu khoáng hiếm có đã tiêu hao gần như không còn.
Muốn trải qua thời gian có điện vẫn phải tìm được chất liệu khoáng hiếm có này mới được.
Bọn họ cẩn thận nghiên cứu một phen, phát hiện ở dị vực mới có thể có loại mỏ quặng này.
Nói đến dị vực, năm đó hai người từng gặp một thương nhân ngoại tộc ở Bích Lạc, người kia trước khi đại loạn đã trở về nước.
Nhưng trước khi về đã từng nói địa chỉ nhà cho bọn họ.
Nghĩ đến ngoại vực còn có trời đất rộng lớn cùng vô số tài bảo, lại nghĩ tới lúc này nhu cầu cấp bách của Vũ Văn Kỳ là vận hành tiền tài, mọi người quyết định đến bên kia nhìn xem.
Lúc này, trải qua hơn một tháng chế tạo con thuyền lớn đã xuống nước, Vũ Văn Kỳ đang chuẩn bị đưa bọn họ lên thuyền.
Nhìn thấy người quen, có Bạch Quân Quân Lý Văn Li, có Táp Táp và Tiểu Vũ, còn có vợ chồng Vũ Văn Loan Phi, và rất nhiều người quen.
Vũ Văn Kỳ thở dài một tiếng: "Nếu như ta có thể đi cùng các ngươi thì tốt, nghĩ đến lữ trình lần này nhất định rất thú vị."
Lý Văn Li bình chân như vại khẽ vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi chỉ thấy được chúng ta tiêu sái du ngoạn khắp nơi, lại không chú ý tới sự đặc sắc ở ngay trước mắt ngươi.
Có thể làm cho đất đai hoang tàn khắp nơi khôi phục lại sự sống, lão bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, quá trình chăm lo quản lí này so với lữ trình của chúng ta càng đặc sắc cũng càng khó hơn.
Ngươi phải biết quý trọng cơ hội mới phải."
Vũ Văn Kỳ gật đầu lại có chút tiếc nuối, nói cho cùng chỉ là muốn đi cùng với bọn họ mà thôi.
Đáng tiếc, bọn họ đối với trị quốc không có hứng thú.
Mà chuyện này cũng nên có người gánh vác.
Vũ Văn Kỳ khẽ gật đầu: "Hi vọng các ngươi chuyến này thuận lợi, ta ở đây chờ các ngươi khải hoàn."
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ mang đồ tốt trở về."
Trước khi đi, Diêm chưởng quỹ còn chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều vật tư và đồ ăn.
Bạch Quân Quân không nói gì, chỉ nhận lấy ý tốt lần này.