Đội của Bạch Quân Quân vội vàng nghỉ ngơi rồi khởi hành tiếp, dáng vẻ kia như đằng sau có mãnh thú rắn độc đuổi theo vậy.
Còn về phần tướng quân trẻ tuổi Chu Đào, hắn dẫn theo một trăm lính tinh nhuệ, chạy suốt đêm tới Uy Phong đường.
Vốn tưởng rằng Uy Phong đường sẽ có cơm no rượu say gì chờ, kết quả toàn bộ Uy Phong đường đã tối lửa tắt đèn, lặng im thin thít.
Binh lính có chút thắc mắc: “Có phải bọn họ ngủ rồi không?”
“Ngươi có thấy sơn trại nào ngay cả thủ vệ còn không có chưa?” Chu Đào lười biếng liếc binh lính một cái.
Bị cấp trên nói móc, binh linh hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi, nhanh chóng đi đốt đuốc.
Nhân lúc đi đốt đèn, binh lính phía sau cũng ném người đang hôn mê bất tỉnh lên ghế gỗ chạm trổ trên đại đường.
Trong khi Chu Đào nhìn đại đường hoa văn chạm trổ trầm tư, thì binh lính điều tra ở bên ngoài liên tục vội chạy về.
“Bẩm tả tiên phong, Uy Phong Đường không có người nào cả ạ.”
“Bẩm tạ tiên phong, phòng bếp không để lại gì ạ.”
“Bẩm tạ tiên phong, kho binh khí bị dọn trống ạ.”
“Cái gì!”
Mặt của tướng quân trẻ tuổi đen hoàn toàn.
Hắn mau mạnh như gió đi đến từng nơi theo như lời mọi người để điều tra, nhưng mà quả thực chỉ nhìn thấy khung cảnh vườn không nhà trống.
“Có phải những kẻ đó đã trộm đi binh khí chạy?”
Binh lính bên cạnh lại hỏi một câu.
Tướng quân trẻ tuổi cắn chặt răng, “rắc” ngân thương chém xuống, cái bàn bị ngân thương lướt qua một cái, đã lập tức thành hai nửa.
“Đánh thức Thái Giang dậy cho ta!”
“Vâng!”
Tướng quân trẻ tuổi ra lệnh một tiếng,
Lúc này Thái Giang bị thương nặng còn đang hôn mê bất tỉnh, một binh lính đi vào vỗ mặt hắn, đáng tiếc là hắn không hề phản ứng.
“Chạy đi múc nước nhanh đi.” Một người trong đó nhắc nhở hắn.
“Vâng vâng.” Một tiểu binh lính nhanh nhẹn chạy ra từ đại đường.
Nhưng lu nước trong phòng bếp đã bị rút sạch từ lâu, xung quanh cũng không có giếng nước, có lẽ đành phải chạy ra khe núi lấy nước về.
Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể cầm lấy cái chậu vội vã chạy ra ngoài, một binh lính khác thấy được không khỏi tướng mày.
“Trời, bây giờ ngươi mà đi múc nước, thì lát nữa về sẽ bị phạt.”
“Vậy phải làm sao đây!” Tiểu binh lính ra vẻ sốt ruột.
Thấy dáng vẻ của tả tiên phong là hận không thể lập tức gọi Thái Giang dậy, nếu hắn dây dưa ở đây thì không dám nghĩ tới hậu quả.
Binh lính cản hắn không nói hai lời cởi lưng quân, tiểu binh lính thấy thế cũng hoàn hồn lại, cởi lưng quần theo tên kia, vừa cởi vừa lẩm bẩm: “Làm vậy không tốt lắm đâu.”
“Ngươi không tốt hay ta không tốt? Trong loạn thế này mà có thể bảo vệ tốt bản thân đã không tệ rồi, còn quan tâm sống chết của người khác làm gì?”
“Cũng phải.”
Tiểu binh lính rất nhanh bị thuyết phục, hai cột nước lập tức rót vào trong bồn.
Chỉ chốc lát sau, đại đường yên lặng lại lần nữa truyền đến tiếng bước chân, tiểu binh bưng nước trực tiếp hất chính xác cả chậu nước vào mặt Thái Giang.
Động tác lưu loát liền mạch, không lãng phí chút nước nào.
Thái Giang bị kích thích như thế, dần khôi phục ý thức, nhưng khắp đại đường cũng dần bốc lên một mùi khai.
Tướng quân trẻ tuổi lạnh nhạt nhìn thoáng qua tiểu binh lính.
Tiểu binh lính chột dạ giải thích: “Bẩm tả tiên phong… phòng bếp hết nước ạ.”
Tướng quân trẻ tuổi bất đắc dĩ phất tay kêu hắn lui ra.
Tiểu binh lính nhanh chóng trốn đi như được đại xá.
Thái Giang bị mùi khai của nước tiểu xông tỉnh, nhưng nhìn thoáng quanh người, trong phút chốc có hơi chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Nơi đây là Uy Phong đường, giống như hắn đoán trước.
Chắc chắn Chu Đào sẽ đưa hắn về.
Chỉ là hắn không rõ tình huống tiểu tử Chu Đào này bày ra vẻ mặt thâm trầm bất định như vậy là có ý gì?
Chi dù hắn khiến cho tất cả huynh đệ bị thiệt hại, nhưng nói đến cùng tổn hại cũng là người của Uy Phong đường mà? Hắn bày ra cái mặt đen đó làm gì?