Hơn nữa tiểu tử này cũng không quá biết thương người, tốt xấu gì đã đưa hắn về, dùng nước tạt kêu hắn tỉnh ở đại đường là có ý gì?
Thẩm vấn phạm nhân à?
Lời oán giận của Thái Giang còn chưa nói ra, Chu Đào đã đập bàn bật dậy.
“Nói nhảm ít thôi! Binh khí của bọn ta đâu rồi!”
“????” Thái Giang dường như cảm nhận được gì đó không đúng: “Ngài nói gì cơ?”
Chu Đào không nói, chỉ khẽ ngước mắt lên, ngân thương vắt trên vai phản xạ ánh sáng lạnh sâu kín, toàn thân phát ra cảm giác áp bách khó thở.
“Tiểu Chu tướng quân thứ lỗi, thảo dân thật sự không biết ngài có ý gì.”
“Không biết? Vậy mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn đi.”
Chu Đào nói xong trực tiếp kêu người vác hắn đến kho binh khí.
Khi đến khi binh khí, binh lính không chút khách khí ném hắn xuống đất, Thái Giang bị đau đến độ phải che lại miệng vết thương, hoa cả mắt, hắn thích ứng hồi lâu mới bắt đầu đánh giá khắp nơi, nhưng mà vừa nhìn hắn đã sửng sốt.
Chỉ thấy căn phòng vốn chất đầy cung tiễn trường mâu binh khí giờ lại trống rỗng, không để lại thứ gì cả.
“Sao… sao có thể! Binh khí đâu? Sao không có binh khí nào cả!”
Thái Giang cũng tỏ ra kinh ngạc hoảng hốt.
“A. Diễn giống như thật vậy!”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Chu Đào ném xuống thứ gì đó màu đen tuyền, Thái Giang tập trung nhìn vào thấy đó là cung nỏ đen tuyền hắn đeo trên tay.
“Ta cũng muốn hỏi ngươi, binh khí đâu rồi!”
Thái Giang nghe thấy câu hỏi đó cuối cùng đã hiểu sao lại thế này, hắn cực kỳ hoảng sợ.
“Chu tướng quân hiểu lầm! Cung nỏ này là Khâu đại tướng quân thưởng cho, tuyệt đối không phải ta lén trộm!”
“Đây là ngươi đang dùng Khâu đại tướng quân đè đầu ta?” Chu Đào không vui híp mắt.
“Thảo dân tuyệt đối không có ý này!” Trên mặt Thái Giang tràn đầy hoảng sợ.
“Đừng nói đông nói tây, Trương Hùng đâu rồi! Binh khí của chúng ta đâu rồi!”
“Thảo dân thật sự không biết!” Hiểu rõ chuyện ở đây, toàn thân Thái Giang toát ra mồ hôi lạnh: “Ba ngày trước ta đã dẫn theo các huynh đệ đi ra ngoài còn chưa quay về, trước khi ta đi ra ngoài, trong trại vẫn bình thường như cũ.”
Chu Đào thoáng nghiêng đầu, chốc lát sau mới ngồi xổm trước mặt Thái Giang.
“Ý của ngươi là tất cả đều do Trương Hùng làm chứ ngươi không liên quan gì cả?”
“Thảo dân thật sự không biết chuyện này!”
“Vậy ngươi biết cái gì?”
Chu Đào hoàn toàn mất kiên nhẫn, vung một cái tát vào mặt Thái Giang.
Binh khí biến mất ở Uy Phong đường, người cũng bốc hơi ở Uy Phong đường.
Nếu không phải bọn họ trông coi tự trộm thì còn ai vào đây?
Nếu lưu manh có bản lĩnh chạy đến Uy Phong đường cướp vũ khí, thì còn làm lưu dân làm gì nữa? Phất cờ khởi nghĩa thay thế luôn không phải tốt hơn sao?
Rõ ràng là sau khi chạy trốn Thái Giang phụ trách ra ngoài cướp lương thực, kết quả bị hắn tóm được.
Mà tên khốn này còn ngu xuẩn hồ đồ dựa vào địa thế hiểm trở ở đây chống cự!
Chu Đào càng nghĩ càng giận, đánh vào mặt Thái Giang một trận, tiếng chát chát chát đó, thủ vệ quân nghe được đều cảm thấy đau quai hàm.
Nghiêm khắc mà nói thì Chu Đào nhỏ tuổi hơn Thái Giang nhiều, với lại nói về quân chức thì nhiều lắm là tiên phong nhỏ nhoi, năm đó khi Thái Giang làm thám hoa thi võ không biết hắn đang nghịch bùn ở đâu nữa.
Mà nay Chu Đào bỗng một ngày được đắc thế, lại coi khinh hắn như vậy.
Thái Giang yên lặng siết chặt nắm tay, cắn chặt khớp hàm, không kêu lên đau đớn cũng không cầu tha.
Dường như Chu Đào cảm nhận được cảm xúc của Thái Giang, hắn chậm rãi nhếch môi: “Làm sao? Có thể thấy cực kỳ bực tức không? Tốt xấu gì cũng là tam đương gia Uy Phong đường, lại bị tiểu binh là ta quát mắng?”
“Thảo dân không dám.” Thái Giang cắn răng trả lời.
“Ha, cho dù có bực tính thật thì có thể làm gì được? Sinh tại loạn thế này ai mà không khổ?”
Chu Đào nói xong bỗng nhớ tới gì đó, vỗ tay.