“A… không đúng. Mấy huynh đệ của ngươi không tính là khổ, bọn họ được giải thoát rồi.
Còn về phần người…
Rốt cuộc Chu Hùng đi đâu rồi!!!”
Chu Đào nói rồi đột nhiên nhấc chân đá Thái Giang ngã lăn quay.
Dáng vẻ hỉ nộ vô thường thật sự khiến người khác trở tay không kịp.
Thái Giang ngã lăn vài vòng trên mặt đất lại đụng phải chỗ bị trúng tên, cổ họng hắn cảm nhận được vị tanh ngọt, máu tươi không khỏi trào ra từ khóe miệng.
Chuyện tới nước này rồi hắn biết, có hoảng loạn hơn nữa cũng không thay đổi được gì, nên bất chấp tất cả nở nụ cười.
Nhìn thấy phản ứng của Thái Giang, Chu Đào khẽ híp mắt lại: “Ngươi cười cái gì?”
“Không hổ danh Tu La hai mặt, hôm nay ta xem như lĩnh giáo.”
Tu La hai mặt là biệt danh người khác đặt cho Chu Đào, ban đầu là người bên cạnh châm chọc hắn hỉ nộ vô thường nên đã cố ý tạo biệt danh này, nhưng bởi vì hai chữ Tu La rất uy phong, nên ngược lại càng truyền càng rộng.
Những người biết hắn đều rõ cái biệt danh này là vùng cấm không thể gọi lung tung.
Nhưng mà bây giờ, Thái Giang này lại không biết sống chết gọi, còn cười hung hăng ngang ngược như vậy.
Ánh mắt của chúng tướng sĩ nhìn hắn đều thay đổi.
Ai ngờ người trong cuộc Chu Đạo lại không trở mặt mà dùng vẻ mặt hờ hững nhìn hắn: “Buồn cười lắm hả?”
“Khà khà khà… đúng! Ta không ngờ ngươi ngoại trừ hỉ nộ vô thường còn dại dột hết thuốc chữa!”
Thái Giang không sợ khí thế đè áp người khác của hắn, kiên cường nói: “Uy Phong đường đã ở đây kéo dài nhiều năm, từ khi bị quân Tuyên Uy tiêu diệt giết đến lúc liên minh với quân Tuyên Uy, quá trình này ta rõ ràng hơn ai khác!
Chúng ta vất vả lắm mới nhận được sự tán thành của quân Tuyên Uy, vất vả lắm mới có cơ hội dốc sức vì tân vương, vào lúc thời cơ tốt như vậy tại sao chúng ta phải chạy?
Đó cũng chỉ là đồng nát sắt vụn mà thôi, chúng ta có cần từ bỏ tài phú với tiền đồ dễ như trở bàn tay đạt được, vào lúc này đắc tội với quân Tuyên Uy không?
Hơn nữa chúng ta cầm nhiều binh khí như vậy có thể đi đâu được? Nơi đây là địa bàn của quân Tuyên Uy, chúng ta điên rồi mới làm như vậy!
Sau một hồi lâu trầm mặc, Chu Đào mới nhướng mày: “Không phải các ngươi thì là ai?”
“...” Chu Đào cũng trầm mặc, nếu hắn biết thì hà tất phải lăn lộn ở đây?
Hắn cũng mới biết tin người của Uy Phong đường đi bỏ lại vườn không nhà trống.
Nghĩ như vậy, trước mắt Thái Giang tối sầm lại, hắn vốn đã mất quá nhiều máu, với lại suốt đêm bị tra tấn tinh thần lẫn cơ thể, cuối cùng không chống đỡ nỗi nữa té xỉu.
Chu Đào thấy thế lại lần nữa sai bảo tiểu binh lính đánh thức hắn dậy, nhưng lần này mặc cho tiểu binh lính có gọi như nào, Thái Giang vẫn không hề phản ứng.
“Kêu đội y đến đây xử lý vết thương, trước khi chưa hỏi ra kết quả thì không thể để hắn chết.”
“Vâng ạ.” Tiểu binh lính nhanh chóng đi tìm đội y.
Chu Đào nhìn thoáng qua chân trời đang dần hửng sáng, khẽ nhíu mày.
Lần này đi ra ngoài, thật là không thuận lợi.
…
Chu Đào không ngờ lần này Thái Giang lại hôn mê lâu như vậy.
Xương bả vai của hắn, chân sau với cẳng chân đều có lỗ thủng của mũi tên, ba miệng vết thương này vừa sâu vừa hiểm, với lại không xử lý kịp thời, đổ máu quá nhiều nên bây giờ tánh mạng đang bị đe dọa.
Trước mắt Thái Giang là người duy nhất còn sống của Uy Phong đường, muốn biết hướng đi của đám binh khí này nhất định phải cạy được miệng của hắn.
Nếu không điều rõ chắc chắn quan trên sẽ úp chậu phân này lên đầu Chu Đào.
Chu Đào âm thầm hối hận, sớm biết vậy thì đã trực tiếp đưa Thái Giang về doanh địa.
Bây giờ đụng phải cục diện rối rắm như này, dù không phải trách nhiệm của mình cũng biến thành trách nhiệm của mình, thật đúng là ra ngoài bất lợi!
“Bẩm tả tiên phong, Thái Giang bị thương rất nặng, bây giờ còn có dấu hiệu bị sốt, chỉ sợ hai ngày nay sẽ không chịu nổi.”
“Dù thế nào cũng phải cứu tỉnh hắn.”
“Nhưng ở đây không có bột thuốc lùi sốt, phải về lều y mới có.”
“Vậy phái người về lấy đi.”