Tình huống trước mắt, Chu Đào có sốt ruột đến đâu cũng không có cách nào hết, hắn chỉ có thể hạ trại ở đây, vừa chờ Thái Giang khôi phục ý thức, vừa tìm manh mối.
Nhưng động não là chuyện hắn ghét nhất từ trước tới giờ, cho nên, Chu Đào trực tiếp đẩy áp lực cho đội y.
“...” Đội y.
Trong khi Chu Đào chạy đua với thời gian, đoàn của Bạch Quân Quân cũng chạy đua với thời gian.
Mấy hôm nay mọi người đều liều mạng chạy về phía trước, tốc độ đó nhanh đến độ cách biệt một trời một vực với mấy ngày trước.
Tuy đằng sau mọi người vẫn chậm chạp không xuất hiện truy binh trong truyền thuyết, nhưng đội bảy người không ngừng tăng tốc khiến cho họ có cảm giác gấp gáp giống vậy, tất cả đều cắn răng chạy theo.
Bất tri bất giác trên đường xuất hiện bóng dáng những lưu dân khác.
Từ tán hộ tốp năm tốp ba, đến tiểu đội hai ba mươi người, trên đường ngày càng náo nhiệt.
Những lưu dân này hoặc nhiều hoặc ít đều nhìn thấy chiếc xe ngựa dẫn đầu kia, dù sao chạy nạn chỉ có một đường này, đoàn người nhiều ít đều có thể gặp nhau.
Hơn nữa nói tới xe ngựa, chỉ có đội ngũ thổ hào phú hộ chạy trốn từ Thất thành là không có xe ngựa.
Nhưng những thổ phào phú thương đáng thương đó đã sớm bị lưu dân hung tàn thay thế.
Có điều dọc theo đường đi tranh đoạt xe ngựa với đồ ăn, lưu dân không ngừng giết hại lẫn nhau, cho nên sau này xe ngựa cũng lần lượt xung phong liều chết hoặc hư hại hoàn toàn.
Đi đến đoạn này, gần như không có bóng dáng xe ngựa.
Tuy nhiên đoàn người này lại to gan dùng xe ngựa mở đường, không thể nói không rêu rao.
Lòng tranh cướp của mọi người ngo ngoe rục rịch, nhưng khi nhìn thấy trên nóc xe ngồi một tôn sát thần, mọi người lập tức dẹp suy nghĩ này đi.
Những người từng thua dưới tay đội bảy người đều biết, gì cũng có thể cướp, duy nhất xe ngựa có người ngồi trên nóc là không được cướp.
Đây là xe của đội bảy người!
Không ngờ đội bảy người nhanh như vậy đã đuổi kịp!
Giai đoạn trước, có không ít kẻ không có mắt nhìn thấy mấy tiểu hài tử cưỡi xe ngựa, đã suy nghĩ không đứng đắn.
Kết quả mấy tiểu tử ác ma này đã giết sạch những kẻ cướp xe ngựa, không hề lưu tình.
Lúc ấy không ít người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tính bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Ai ngờ lại thấy được một trận đơn phương chèn ép và đọ sức.
Vì thế tất cả những người đó đều hoảng hốt lo sợ chạy đi, vì bỏ xa đội bảy người mà họ thậm chí còn ngày đêm đi gấp liều mạng chạy suốt một đoạn thời gian.
Cho nên đột nhiên thấy đội bảy người xuất hiện lần nữa, đám lưu dân đã có ý đồ với họ khá hoảng hốt, còn tưởng đâu đội bảy người đột nhiên đuổi tới để trả thù.
Nhưng mà nhìn thấy bọn họ đội bảy người chỉ nhìn thẳng đi qua, không đặt ai vào mắt, mọi người âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng nếu đội bảy người tăng tốc, thì lưu dân chột dạ sẽ đi chậm lại.
Tuy bọn họ không có thành công làm chim sẻ chực sẵn, nhưng hôm đó dù sao cũng từng giúp bọ ngựa. Lỡ như đội bảy người ghi thù, một khi không vui sẽ cầm đao đi qua đây thì sao.
Hoặc đói bụng săn giết bọn họ thì phải làm sao giờ?
Cho nên mấy người chột dạ đều đi chậm lại.
Lý Văn Li mặc kệ mấy tiểu ngư tiểu tôm đó đi nhanh hay chậm.
Bây giờ hắn chỉ nhớ còn tận hai ngày nữa mới đến cầu Nam Bắc, cần phải nhanh thêm chút nữa.
Những người còn lại hiển nhiên không biết ân ân oán oán của đội bảy người, đặc biệt là mấy tán hộ bỏ lỡ đội bảy người, bây giờ nhìn mấy trăm người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi phía trước, khỏi phải nói đã khiến cho bao nhiêu người phải hâm mộ.
Nhưng cảm xúc hâm mộ của mọi người còn chưa toát ra hết, đột nhiên bị một cái xe đẩy kì lạ của đội ngũ đi phía sau một đoạn hấp dẫn.
Những chiếc xe đẩy tay bình thường đều là người bánh xe đi trước, người đẩy phía sau.
Mà cái xe đẩy tay này lại người đi phía trước, bánh xe ở đằng sau.
Hình dáng giống xe ngựa, nhưng xe ngựa là ngựa kéo, còn chiếc xe nhỏ này lại dựa hết vào người kéo.