Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 142. Mở Cuộc Họp

Chương 142. Mở cuộc họp Chương 142. Mở cuộc họp

“Ta nghe nói cách đó không xa có một làng chài, nhưng mà tất cả thuyền đánh cá đều đã bị khống chế.” Tiểu Diện nhấc tay.

“Bị ai khống chế?” Lý Văn Li hỏi.

“Hình như là bị quân Tuyên Uy và Cửu Vệ đồng thời quản lý, nếu Cửu Vệ trông coi cầu thì quân Tuyên Uy liền rút lui đến làng chài, nếu quân Tuyên Uy trông coi cầu thì Cửu Vệ phải đến làng chài.

Ngụ ý là bây giờ quân Tuyên Uy đang khống chế làng chài.

Lý Văn Li phiền não vò đầu, lại là quân Tuyên Uy...

Chẳng lẽ lần này phải hoàn toàn làm mích lòng mới có thể xuôi Nam sao?

Hắn vô lực nhìn thoáng qua Tiếu Diện: “Theo dõi sát sao lịch trình trong ngày của quân Tuyên Uy, cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Tiếu Diện lĩnh mệnh lui ra ngoài xe ngựa.

Lý Văn Li lại nhìn về phía Tiểu Thiền: “Trong mấy trăm người phía sau kia thì lời nói của ai có trọng lượng nhất?”

“À, Khâu đại phu.” Tiểu Thiền trả lời không chút do dự.

“Phiền ngươi mời ông ấy đến đây một chuyến.”

A Đao và Thố Tử đồng loạt nhìn lại, mấy ngày nay mọi người đều vội vàng lên đường, tuy rằng bọn họ đã thay mặt lão đại nói lời tạ ơn với lão Khâu thúc nhưng lão đại vẫn chưa gặp mặt trực tiếp lão Khâu thúc.

Lúc đó ngoại trừ Lão Tăng và Lý Văn Li, ba người còn lại đều có suy nghĩ của riêng mình.

A Đao nghĩ Bạch Quân Quân đi chung đường với lão Khâu thúc, ngộ nhỡ lão Khâu thúc nhắc đến Bạch Quân Quân thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Thố Tử nghĩ Khâu đại phu biết túi nước này là của ai, ngộ nhỡ nói ra nước này là của Quân Quân cô nương mà không phải do hắn hứng thì thật là cực kỳ xấu hổ.

Cho nên mấy ngày nay, Lý Văn Li không nhắc đến lão Khâu thúc, bọn họ cũng phối hợp không nhắc tới.

Ai ngờ thời điểm quan trọng này lại nhắc đến chứ.

So với hai người kia, Tiểu Thiện lại trong sáng hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn vẫn trò chuyện với lão Khâu thúc, thật sự rất thích cách nói chuyện khôi hài hóm hỉnh của vị trưởng giả này, cũng đã có ý muốn giới thiệu lão Khâu thúc với lão đại từ lâu, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội.

Vì thế không chờ hai người kia lên tiếng, Tiểu Thiền đã nhanh như chớp xuống xe ngựa đi mời người bạn chuyện trò của hắn.

Lý Văn Li nhìn thấy dáng vẻ vô cùng vui mừng của Tiểu Thiền, không khỏi bỏ thêm một câu: “Gọi tất cả những người có quyền lên tiếng đến đây.”

“...” A Đao.

“...” Thố Tử.

Xong đời, ý là muốn gọi cả Quân Quân cô nương đến luôn sao?

Lúc này trời đã sáng rõ, những hoang dân tụ tập nơi đây lại muốn tìm kiếm thức ăn xung quanh, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa thôi cũng có thể đói đến cuống cuồng. Cho dù buổi tối đã có một chén cháo, nhưng dù sao cũng không thể dựa vào một chén cháo này mà chống đỡ một ngày một đêm được đúng không?

Cho nên ban ngày mọi người vẫn sẽ tìm kiếm thức ăn bốn phía xung quanh.

So với rừng rậm phải đi bộ mất nhiều thời gian mới tới, phần lớn mọi người đến đến bờ sông thử vận may.

Lúc đó Khâu gia cũng chuẩn bị sử dụng kinh nghiệm bắt cá của Quân Quân cô nương một lần nữa.

Mấy người Khâu gia vót một vài nhánh cây, đang làm lao đánh cá, trong lúc bọn họ đang làm công cụ sản xuất một cách khí thế ngất trời thì Tiểu Thiền chạy tới: “Khâu đại phu, đang bận gì đấy?”

“Tiểu Thiền huynh đệ, sớm thế này đã đến đây trò chuyện sao?”

“Chúng ta đang làm lao đánh cá, đợi lát nữa đi xiên cá.”

“Ngươi có muốn đi cùng không?”

Không đợi lão Khâu thúc lên tiếng, ba huynh đệ Khâu gia đã nhiệt tình chia sẻ hành trình lát nữa, vì thế lão Khâu thúc chỉ ngồi bên cạnh cười gật đầu.

Tiểu Thiền cảm thấy cực kỳ hứng thú: “Đợi lát nữa ta sẽ đến góp vui, nhưng mà bây giờ còn có việc quan trọng, mời Khâu đại phu theo ta dời bước đến xe ngựa một chuyến.”

“Ơ? Làm sao vậy?” Vẻ mặt của lão Khâu thúc trở nên nghi hoặc: “Có phải thân thể của công tử nhà ngài lại...”

“Không phải không phải, may nhờ lão Khâu thúc nên thân thể của lão đại nhà ta tốt hơn nhiều rồi, bây giờ công tử có việc muốn thương lượng cùng đoàn người, nhưng mà ở đây tai vách mạch rừng, công tử lại không tiện nói trước mặt mọi người nên chỉ có thể nói trước với chư vị.”

Đối với người khác, có thể được mời đến xe ngựa của đội quân bảy người thương lượng việc lớn là một chuyện vô cùng vinh quang, nhưng đối với lão Khâu thúc mà nói lại như gặp phải kẻ thù vậy.

Bình Luận (0)
Comment