Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 141 - Chương 141. Dã Tâm

Chương 141. Dã tâm Chương 141. Dã tâm

Lý Văn Li nhìn thoáng qua bầu trời đang dần dần sáng lên, thở dài: “Không thể ở đây lâu được.”

Lý Văn Li vừa dứt lời, tiếng bước chân lục tục vang lên bên ngoài, có lẽ là những hoang dân đi thử vận may xem có lên được cầu hay không đã trở lại.

Lý Văn Li khẽ xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tuy rằng không thể lên được cầu nhưng tâm trạng của những người này cũng không suy sụp là bao.

Nghĩ lại cũng phải thôi, tuy rằng không đi được nhưng tốt xấu gì buổi tối cũng có một chén cháo gạo, nếu rời khỏi nơi này thì không biết đến bao giờ mới có thể ăn được một chén cháo như vậy nữa.

Cho nên tâm trạng của mọi người cũng không nhất thiết phải sup sụp cho lắm.

“Xem ra Vũ Văn Tuyển này cũng không hoàn toàn nhân từ một cách ngu xuẩn như những gì mọi người nói.”

“Lão đại, người khác nói là nhân từ thôi...” Tiếu Diện nhịn không được nhắc nhở.

“...” Lý Văn Li.

“...” Mọi người.

Bầu không khí trong xe ngựa chợt chìm vào một loại xấu hổ kỳ lạ, A Đao yên lặng đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiếu Diện: “Công tử nói hắn ngu xuẩn thì hắn đúng là ngu xuẩn.”

“Khụ.” Lý Văn Li nghe lời nịnh nọt bí mật mang theo cảm xúc cá nhân một cách rõ ràng của A Đao thì xấu hổ ho khan một tiếng, làm Thố Tử sợ tới mức nhanh chóng đưa nước cho hắn.

Chờ Lý Văn Li trở lại bình thường, A Đao mới hỏi: “Vừa rồi công tử nói bọn họ cố ý mặc kệ, không biết là có ý gì?”

“À, nếu ta không đoán sai thì tất cả những người chen ngang đó đều là Cửu Vệ.” Lý Văn Li trả lời một cách chắc chắn.

“Cửu Vệ?”

Tất cả mọi người trong xe ngựa đều mở to hai mắt nhìn.

“Cho Cửu Vệ giả dạng làm hoang dân là có ý gì?”

Cho dù cửu hoàng tử muốn xâm nhập thì cũng nên xâm nhập vào bảy thành Tuyên Uy mới phải chứ? Bây giờ sai binh mã đến Bích Lạc thì có thể làm gì?

“Hay là cửu hoàng tử muốn liên hợp với tam hoàng tử để đánh ngũ Vương gia?” Tiểu Thiền cảm giác như mình đã đột phá một bí mật cực kỳ lớn.

Lý Văn Li như cười như không liếc hắn một cái: “Chỉ sợ vừa khéo ngược lại, dã tâm của Vũ Văn Tuyển không ngừng ở chừng đó.”

“???”

Tiểu Thiền, Tiếu Diện và Thố Tử đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.

A Đao nghĩ sâu hơi một tầng so với bọn họ, không khỏi giật mình nói: “Hắn muốn động đến tam hoàng tử?”

Không phải người này bị choáng váng rồi chứ? Bên này còn đang đối chất với ngũ Vương gia mà quay đầu lại đã điều động binh lực đi phục kích tam hoàng tử?

Bích Lạc và nơi đây cách nhau một dòng sông lớn, hơn nữa hắn vẫn còn chưa nắm được quyền lên tiếng ở đất Bắc, vậy mà đã muốn đi khiêu chiến tam hoàng tử, không sợ ngũ Vương gia đâm một dao sau lưng hay gì?

“Nếu nói như vậy thì đây chính là minh tu sạn đạo ám độ trần thương[1] mà trong truyền thuyết có nhắc đến.” Lý Văn Li phân tích rõ ràng.

[1]giả vờ một việc trong khi làm một việc khác

Quân Tuyên Uy và Cửu Vệ giả vờ giao chiến, thật ra lại đang tập kết binh mã chuẩn bị xuôi nam, đến lúc đó tam hoàng tử chắc chắn sẽ bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị.

Nhưng mà bây giờ phía Nam cơ bản đã hình thành cục diện kiềng ba chân, nếu cửu hoàng tử này không viện cớ thì không thể tùy tiện xuôi nam được, những Cửu Vệ giả dạng hoang dân này phỏng chừng chính là điều kiện tiên quyết để hắn có đủ lý do gửi quân vào thành.

Mặc kệ cửu hoàng tử này muốn Cửu Vệ đến Bích Lạc làm gì, tóm lại chuyện Bích Lạc thành trở nên hỗn loạn chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này đến Bích Lạc chưa chắc đã an toàn hơn ở lại tại chỗ.

Mọi người nghe được thì vẻ mặt người nào người nấy đều hoảng hốt.

“Vậy... chúng ta còn cần xuôi nam nữa hay không?”

“Các ngươi đã chán đất Bắc chưa?” Lý Văn Li hỏi lại.

“...” A Đao nghĩ, giờ phút sống còn này mà thảo luận chuyện chán hay không sao?

“Chán rồi.” Lão Tăng vẫn luôn bình tĩnh là người đầu tiên trả lời.

“...” A Đao.

Lý Văn Li cũng bị Lão Tăng chọc cười: “Cho nên ngày hôm qua các ngươi có tìm được con đường mới nào không?”

Lúc này Tiểu Thiền mới chính thức hiểu được ý đồ lão đại muốn bọn họ tìm hiểu con đường khác, chẳng lẽ từ ngày hôm qua lão đại đã cảm thấy tình hình không đúng?

Không hổ là lão đại bày mưu nghĩ kế, trí tuệ ưu việt của bọn họ.

Lý Văn Li nhìn mọi người đều tỏ vẻ sùng bái thì dở khóc dở cười hỏi: “Rốt cuộc có thu hoạch gì hay không?”

Bình Luận (0)
Comment