Lúc này hoang dân xếp hàng chờ đợi qua cầu bị ngăn lại cách đó hơn sáu trượng, một đoàn Cửu Vệ xếp thành một hàng quân đội ngay ngắn trật tự trước cầu, trên tay bọn họ nắm đại đao, đao hơi lộ ra ngoài mấy tấc, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới tia nắng ban mai.
Hoang dân bị tư thế của Cửu Vệ làm cho kinh hoàng, ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi được cho qua khiến nơi đây thật sự rất im lặng.
Đó chính là cảnh tượng A Đao nhìn thấy lúc tiến lên phía trước.
Vì để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, hắn dùng sức điểm hai chân xuống đất, nhảy lên trên ngọn một gốc đại thụ, đứng ở nơi cao tiếp tục theo dõi động thái phía trước.
Chẳng mấy chốc giờ mão đã tới.
Cửu Vệ ngăn ở đầu cầu đút đại đao vào lại trong vỏ đao, trật tự lui về hai bên cầu.
Sau khi đứng lại ngay ngắn, bọn họ ra hiệu ý bảo hoang dân có thể qua cầu.
Hoang dân nhận được tín hiệu, không ngừng xô đẩy nhau tiến về phía trước, trái ngược với sự sốt ruột của bọn họ, Cửu Vệ bình tĩnh đếm đầu người.
Đủ hai trăm người mới thả cho lên cầu.
Không còn cách nào khác, đây chỉ là một cây cầu gỗ rất bình thường, cầu gỗ bắc ngang qua mặt sông trải qua biết bao nhiêu tang thương vốn đã lung lay sắp đổ, đã không thể chịu đựng sức nặng của mấy vạn người một lần từ lâu.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cho dù là quân Tuyên Uy hay là Cửu Vệ đều có ý khống chế số lượng người qua cầu.
Mỗi lần chỉ cho phép hai trăm người lên cầu, mỗi lần phải cách thời gian một chén trà nhỏ rồi mới tiếp tục cho hai trăm người khác đi qua.
Điều khác biệt duy nhất là thời điểm quân Tuyên Uy kiểm soát, cầu mở cửa cả ngày, mỗi ngày hơn một vạn người có thể đi qua.
Nhưng mà sau khi Cửu Vệ giới hạn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có hơn hai ngàn người có thể đi qua.
Lúc mọi người ở đây xếp hàng theo thứ tự để lên cầu, hai bên trái phải đột nhiên có năm sáu trăm người xông đến, bọn họ công khai chen lấn lên cầu.
Cửu Vệ quả thật không hề ngăn cản, thậm chí còn kiểm kê luôn cả bọn họ vào, giống như lời của hoang dân nói.
Rất có ý tứ rằng “Mặc kệ ngươi xếp hàng hay là chen ngang, dù sao đến trước mặt ta thì tính là một đầu người, ta không quan tâm đến những thứ khác.”
Nhìn đến đây cuối cùng A Đao cũng hiểu được vì sao cho tới bây giờ những hoang dân này vẫn còn nối tiếp nhau tại đây, chậm chạp không lên được cầu.
Hóa ra là vì số lượng những người chen ngang này đã chiếm hơn phân nửa rồi.
Nhưng mà đối với sự chỉ trích của các hoang dân, những người chen ngang giả vờ không nghe thấy, những người trông coi trật tự cũng làm như không nhận ra, nếu những người yếu thế tiếp tục lề mề chậm chạp thì còn có thể bị đuổi tới phía sau của đội ngũ, vì thế mọi người cũng chỉ có thể chấp nhận.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Cửu Vệ lại lần nữa giương đao bảo vệ đầu cầu, hoang dân chỉ có thể nhìn cầu Nam Bắc gần trong gang tấc, lắc đầu thở dài.
Thừa dịp hoang dân vẫn chưa trở về, A Đao rời đi trước.
Không ngờ rằng sau khi A Đao rời đi, Bạch Quân Quân cũng nhảy xuống từ một thân cây khác.
Hóa ra Bạch Quân Quân đã đến nơi này trước một bước, cũng may mà A Đao không nhảy lên thân cây nàng đang ở, nếu không đôi bên khó có thể nhường nhịn nhau, như vậy sẽ rất xấu hổ.
Bạch Quân Quân kêu nhỏ một tiếng nguy hiểm thật rồi mới trở về.
Ngày hôm qua nàng đã không thể hiểu nổi rốt cuộc sao năng lực làm việc của Cửu Vệ này lại như vậy, mặc dù số lượng người có ít đi chăng nữa thì cũng không có khả năng làm cho đội ngũ đứng yên không nhúc nhích.
Bây giờ sau khi điều tra, cuối cùng nàng đã hiểu tại sao lại như thế.
Xem ra muốn đi qua cây cầu này không hề dễ dàng.
Bạch Quân Quân nhíu mày lặng lẽ trở về nơi trú quân.
Lúc đó, Lý Văn Li ở trong xe ngựa đang nghe A Đao báo cáo tình hình.
Chờ A Đao nói xong, đầu óc Lý Văn Li điên cuồng chuyển động.
“Ngươi có nhìn rõ dáng vẻ của những người chen ngang này không?”
“Bóng đêm quá nồng nên nhìn không rõ lắm nhưng mà nếu phán đoán theo đường nét thân hình thì phần nhiều là những nam tử trưởng thành mạnh mẽ.”
“Năm sáu trăm người đều là như vậy?”
“Đúng.” A Đao gật đầu một cách chắc chắn: “Bọn họ cắt ra từ hai cánh, rất quen thuộc chen lẫn vào trong hoang dân, mà Cửu Vệ cũng không thèm quan tâm, chỉ cần là những người ở trước thì đều cho đi hết.”
Lý Văn Li nhíu mày: “Chỉ sợ không phải không quan tâm mà là cố ý không quan tâm.”
Mọi người đều sửng sốt: “Vậy là có ý gì?”