Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139. Linh Hồn Của Cây Hiếm

Chương 139. Linh hồn của cây hiếm Chương 139. Linh hồn của cây hiếm

Bạch Táp Táp đặt cả cái giỏ vào trong nước, thế cho nên không chỉ có cây thự sam non mà thậm chí cả lá cây của giỏ mây cũng xanh tươi ướt át bởi vì được uống no nước.

Lão Khâu thúc nhìn thấy giỏ mây này thì thật sự có lý do để hoài nghi rễ cây đã mọc ở trong vách giỏ.

Bùn trong sọt chẳng những nuôi sống thự sam mà cũng nuôi sống cả giỏ mây.

Lý do này có lý có cơ sở, mọi người cũng cảm thấy rất hợp lý, vì thế đoàn người từ kinh ngạc hô to gọi nhỏ chuyển sang cảm khái về sức sống mãnh liệt của nó.

Mà Bạch Quân Quân, người làm cho kỳ tích phát sinh lại yên lặng ẩn giấu công lao và danh tiếng.

Trên thực tế giỏ mây này có sức sống mãnh liệt như vậy là do được rót dị năng của nàng, bằng không đã héo rũ từ lâu.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là mỗi ngày lúc nghỉ ngơi, Táp Táp lại đặt cây thự sam non này lên trên xe ba gác rồi lại đi giúp Lưu Thị đắp bếp nấu cơm.

Mà Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng đều đi theo huynh đệ Khâu gia tìm thức ăn.

Lúc đó chỉ còn lại mỗi mình Bạch Quân Quân và thự sam, vừa khéo là thời cơ kết nối tốt nhất của hai bên.

Chẳng hạn như bây giờ, Bạch Quân Quân đặt mông ngồi vào bên cạnh thự sam, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lá cây thự sam, đầu lá cây sẽ xuất hiện bọt nước.

Bạch Quân Quân chỉ cần dùng ống trúc kiên nhẫn hứng mãi hứng mãi, cuối cùng có thể hứng được lượng nước bằng một chén nhỏ.

Đây cũng là chuyện nàng mới phát hiện mấy ngày nay.

Tuy rằng cây non này rất nhỏ nhưng năng lực tích trữ nước lại thật sự lợi hại.

Thời gian một ngày có thể tích trữ một chén nước cây hiếm.

Ngoài việc để lại đủ lượng nước đủ cho nó sinh tồn, phần còn lại Bạch Quân Quân đều không chút khách sáo ép khô.

Không có cách nào, bây giờ nàng rất cần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cũng chính bởi vì có nước cây hiếm này làm nền tảng mà mấy ngày nay nàng nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc xe ba gác nhỏ cũng được coi là một công đôi việc.

Trước mắt dị năng đã khôi phục lại kích thước của hạt đậu xanh lúc trước, thậm chí mầm non nhú ra cũng khỏe mạnh cứng cáp hơn.

Bạch Quân Quân sắp mừng đến phát điên vì chuyện này.

Mà càng làm cho người ta vui mừng chính là mỗi lần kết nối vơi cây thự sam nhỏ, nàng cảm giác được nó hơi run rẩy, dáng vẻ như cực kỳ không tình nguyện.

Thực vật có linh hồn của chính mình cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao đời sau rất nhiều thực vật biến dị còn có ý nghĩ của chính mình.

Có đôi khi đối phó với những thực vật biến dị này còn phiền toái hơn đối phó với zombie rất nhiều.

Cho nên trong một quãng thời gian dài trong giai đoạn giữa mạt thế, thứ mà mọi người đối phó đến mệt mỏi không phải là zombie mà là thực vật biến dị, vì vậy mới có một thời gian giết chóc quá mức, sang tới giai đoạn sau mạt thế, thực vật biến dị gần như tuyệt chủng hết.

Nhưng mà thực vật của nơi này lại có cảm xúc của riêng mình mặc dù không bị tác nhân bên ngoài quấy rầy, chuyện này hơi kỳ lạ.

Bạch Quân Quân chưa từ bỏ ý định, hết lần này đến lần khác kết nối với cây thự sam non, cảm thụ cảm xúc của nó nhưng mà sau đó lại không cảm giác thấy bất kỳ điều gì nữa.

Bạch Quân Quân thoáng nhíu mày, hoài nghi có phải cảm giác của mình sai lầm rồi hay không?

Nhưng mà nghĩ đến cái cây này đã thuộc về mình, Bạch Quân Quân cũng không cảm thấy sốt ruột nữa.

Nếu cây thật sự có linh hồn, một ngày nào đó nó sẽ thức tỉnh, đến lúc đó hợp làm một với nàng thì chẳng khác nào có được một bảo bối nạp điện di động siêu cấp.

Như vậy nàng sẽ không bao giờ cần phải lo lắng chuyện năng lượng kiệt quệ nữa.

Đương nhiên, nếu muốn để cho cây thiêng trở thành báo bối nạp điện thì đầu tiên phải tưới cho nó thật nhiều thứ quý hiếm trên trời dưới đất, làm cho nó và bản thân nàng nâng cao năng lượng mới được.

Bây giờ nghĩ đến chuyện này còn quá sớm.

Bạch Quân Quân thở dài một hơi, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vì thế ở trong mắt mọi người, vị đồ đệ trẻ tuổi của Khâu đại phu lại ngủ, nàng đúng là cô nương thích ngủ nhất mà bọn họ từng gặp được, không ai có thể so nổi.

….

Một đêm trôi qua trong chớp mắt, màu trắng bạc nhanh chóng lộ ra trên bầu trời.

Lúc này còn một khắc nữa là đến giờ mão, thời điểm này còn rất nhiều người đang ngủ nhưng A Đao đã lặng yên không một tiếng động xuống xe ngựa.

Cho dù còn đến một khắc nữa mới đến giờ mão nhưng đầu cầu bên này đã chật kín người, không ít hoang dân bị chậm trễ đã đến xếp hàng từ sáng sớm.

Bình Luận (0)
Comment