Ngược lại một nhà lão Khâu thúc lại đột nhiên nhắc đến đề tài này, làm cho Bạch Táp Táp bất ngờ không kịp đề phòng.
Lúc đó, Khâu Đại vừa ngốn nga ngốn nghiến ăn xong bát cháo, nghiêm túc giơ ngón tay cái lên: “Thật không nghĩ tới thời buổi loạn lạc này mà vẫn còn có người tốt.”
“Còn không phải sao. Vừa rồi tất cả đều khen cửu hoàng tử đấy. Thói đời này mà vẫn có người được tôn sùng là hoàng tử, đúng là khó có được.”
“Theo con thấy cửu hoàng tử này làm...” Khâu Tam chỉ chỉ trời, kiên định gật đầu nói: “Con thấy được đấy.”
Khâu Đại, Khâu Nhị suy nghĩ trong chốc lát cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn thấy ba nhi tử bày ra vẻ mặt sùng kính, lão Khâu thúc không khỏi khẽ lắc đầu.
“Các con đừng nói lung tung ở chỗ này, chính bởi vì cửu hoàng tử quá mức nhân từ nên mới làm cho tiên hoàng không thích, nhắm mắt làm ngơ ban đất phong cho ngài ấy từ sớm, để ngài ấy đến đất Bắc.”
Lưu Thị kinh ngạc: “Nhân từ không tốt sao?”
Làm một mẫu thân, nàng ấy cảm thấy đây là một trong những phẩm chất khó có được nhất của một đứa trẻ.
“Đương nhiên đối với nhà những người bình thường như chúng ta thì tốt nhưng đối với nhà đế vương thì cũng không phải chuyện gì tốt cả. Dù sao vị trí đó chỉ có một mà thôi, nhiều huynh đệ như vậy, nhiều triều thần như thế, dân chúng nhiều thế kia, không quyết đoán thì sao có thể ngồi vững được?”
Mọi người hơi đăm chiêu gật đầu, hình như là như vậy thật.
Lão Khâu thúc nhìn bọn họ bị thuyết phục dễ dàng như vậy, không hề có chính kiến gì cả thì lại nhịn không được nói: “Đương nhiên cũng không nhất định là không thích, nói không chừng tiên hoàng làm như vậy là vì muốn bảo vệ ngài ấy cũng nên.”
“Hả? Giáng ngài ấy đến đất Bắc cằn cỗi cũng xem như là bảo vệ sao?” Lưu Thị không có lập trường ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu chút nào.
“Con xem mấy vị ở phía Nam kia đi, bây giờ chỉ còn lão đại, lão nhị và lão tam mà thôi, những người khác đều không còn nữa.”
Sau khi được lão Khâu thúc nhắc nhỏ, Lưu Thị liền nhớ lại.
Nếu cửu hoàng tử cũng ở phía Nam giàu có thì e rằng đã bị thôn tính giống như những hoàng tử khác từ lâu, sao có thể bình yên vô sự mà phát cháo chứ, chẳng phải là nhờ cả vào phúc của đất Bắt hay sao?
Nàng ấy không biết nên nói gì mà chỉ cảm khái: “Chuyện nhà thiên tử cũng thật là khó giải quyết, vẫn là dân chúng tóc húi cua chúng ta tốt hơn.”
“Tốt gì mà tốt? Nàng không thấy dân chúng chúng ta đã thành ra thế nào rồi sao?”
Khâu Đại bất đắc dĩ nhìn thoáng qua tức phụ nhà mình: “Những người được gọi là người hoàng gia đó đều ăn sung mặc sướng nhưng bên ngoài lại có biết bao nhiêu người chết đói. Theo ta thấy những người hoàng gia này không tốt, dân chúng cũng không tốt mà sĩ tộc[1] mới tốt. Thời đại hưng thịnh thì làm quan tận hưởng vinh hoa phú quý, thời buổi loạn lạc thì ở ẩn tận hưởng thái bình vĩnh viễn.”
[1] Chỉ tầng lớp trí thức
“Ha ha, mấy năm nay cuộc sống của sĩ tộc cũng không tốt mấy đâu, quý tộc trốn ở phía Nam thế nào thì ta không biết nhưng hầu hết quý tộc ở phía Bắc đều mất cả rồi.”
Đột nhiên một đại thúc cũng sáp tới.
Mọi người sửng sốt, phải mất một hồi lâu sau mới nhận ra đây là bạn đồng hành của bọn họ, đại thúc đã có duyên gặp mặt một lần trước kia.
Lúc ấy đại thúc còn không biết lão Khâu thúc là đại phu cho nên chỉ quen sơ, từ lúc biết bản lĩnh của một nhà lão Khâu thúc không hề tầm thường thì thái độ đối với bọn họ cũng thân thiện hơn nhiều.
Vị đại thúc này không có chuyện gì cũng thích sáp đến trò chuyện với lão Khâu thúc.
Từ lúc trò chuyện với đại thúc này thì lão Khâu thúc cũng it trò chuyện với Bạch Quân Quân hơn.
Trong lúc mấy đại thúc trò chuyện ba hoa chích chòe, Bạch Quân Quân đã ăn cháo xong, sau đó nàng vội vội vàng vàng quay trở lại bên cạnh chiếc xe ba gác nhỏ, kết nối tình cảm với cây non nhỏ.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy tin đồn gì đó.
Ai quan tâm cửu hoàng tử kia nhân từ hay tàn nhẫn chứ, việc không liên quan đến mình thì không cần nhúng mũi vào làm gì, vẫn là tăng cường năng lực quan trọng hơn.
Từ sau khi lĩnh mệnh chăm sóc cây thự sam, Táp Táp thật sự đã làm việc một cách thận trọng cẩn thận, tỉ mỉ chu đáo.
Lúc bình thường, nàng sợ ánh nắng mặt trời quá gay gắt phơi cây thự sam bị thương nên luôn thích lấy mũ có rèm che của mình bọc thự sam lại, vừa đến thời gian nghỉ ngơi, biết thự sam thích nước, nàng lập tức ôm nó đến bờ sông ngâm nước.