A Đao nhìn hắn một cái: “Là thuộc hạ lo lắng nhiều rồi.”
Lý Văn Li nhìn dáng vẻ “ta không tin nhưng ta giả bộ tin” của A Đao, buồn cười vỗ vỗ bả vai của hắn: “Tiểu nha đầu Bạch gia phụ bạc ta kia đã chết, còn so đo chuyện này để mà làm gì nữa?”
Chẳng phải Vũ Văn Tuyển chỉ là tình địch trước kia đội nón xanh cho hắn, làm cho hắn bị người trong thiên hạ chê cười thôi sao?
Trong thời thế loạn lạc này, người thông minh thật sự tuyệt đối sẽ không đứng trên đầu sóng ngọn gió vào lúc này, tiếng hô của hắn càng to thì sẽ chết càng nhanh.
Những lời hoan hô tán tụng này không phải là chuyện gì tốt cả, rõ ràng là bùa đòi mạng.
Cho nên hắn có gì mà phải khó chịu chứ?
Nhưng mà A Đao không biết suy nghĩ sâu xa của Lý Văn Li, bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ, nghe thấy vậy muốn nói lại thôi: “Nếu… nếu nàng ta không chết thì sao?”
“Có chết hay không cũng có liên quan gì đến ta đâu?”
Lý Văn Li lạnh nhạt hờ hững nhìn dòng Bắc Hà không thấy bến bờ: “Hôm ước của chúng ta đã được giải trừ từ lâu, đưa nàng ta đến chỗ của Vũ Văn Tuyển xem như ân tình Lý gia nợ Bạch gia cũng trả xong rồi, ta và nàng ta ai lo người nấy, sống chết đôi đường.”
“Hơn nữa, so với sự đánh giá của mọi người về Vũ Văn Tuyển, ta càng quan tâm đến những người vô duyên vô cớ chen ngang hơn.”
A Đao hơi mờ mịt: “Vạn đầu toàn động, kiên ma hõa tiếp[1] không phải rất bình thường sao? Tại sao công tử lại nói như vậy?”
[1] Một thành ngữ Trung Quốc miêu tả nhiều người tụ tập lại với nhau, đông nghìn nghịt
“Trực giác.” Lý Văn Li híp mắt tỏ vẻ bí hiểm.
“?” A Đao.
“Ngày mai ngươi đến đầu cầu nhìn xem, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào rồi quay lại bẩm báo với ta.”
“Vâng.” A Đao kìm nén nghi hoặc trong lòng, nghiêm túc lĩnh mệnh.
Màn đêm buông xuống, Tiếu Diện, Lão Tăng và Tiểu Thiền đi ra ngoài tìm hiểu tin tức đều đã trở về nhưng người nào người nấy đều bưng theo một chén cháo trở về.
A Đao nhìn thấy bát cháo kia thì một lời khó nói hết.
Đây là của bố thí của Vũ Văn Tuyển đấy, từ tận đáy lòng hắn không muốn công tử ăn chút nào.
Lý Văn Li lại cười đến mức mắt mày cong lên: “Ôi chao, đã lâu không ăn cháo gạo rồi, lương thực của quân đội tốt thật đấy. Nhìn xem, thứ gạo quý giá này trắng tinh, trong suốt thế nào này.”
“...” A Đao
Bạch Quân Quân cũng có tâm trạng giống như Lý Văn Li.
Cháo gạo đấy... lần duy nhất sau khi đến đây nàng được ăn cháo gạo là lần gặp gỡ lão Khâu thúc.
Khi đó dị năng của nàng cũng kiệt quệ, lão Khâu thúc liền nấu chút lương thực dự trữ cuối cùng cho nàng bồi bổ thân thể.
Tính từ ngày hôm đó đến bây giờ cũng đã gần một tháng, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
Nàng không giống Lý Văn Li còn có thể ở trong xe ngựa hưởng thụ đồ ăn thức uống dâng tận miệng, giờ khắc này Bạch Quân Quân đang dẫn đệ muội đi theo một nhà lão Khâu thúc xếp hàng chờ ăn.
Đương nhiên, nàng càng hy vọng quan gia cho nàng gạo sống hơn là gạo đã nấu chín thành cháo.
Nếu cho nàng một nắm gạo sống, nàng có thể trồng ra được cả vạn mẫu ruộng tốt.
Nhưng mà nếu thật sự hỏi có gạo sống hay không thì phỏng chừng quan gia sẽ trói nàng lại.
Cho nên dù Bạch Quân Quân có năng lực đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nghiêm túc xếp hàng, nghiêm túc nhận cháo.
Trong tim trong mắt Bạch quân Quân chỉ có chén cháo này nhưng Bạch Táp Táp lại không giống như vậy, mọi người xung quanh đều đang thảo luận cửu hoàng tử nhân từ ra sao, hào phóng thế nào.
Mỗi lần nghe một câu nàng đều nhịn không được liếc mắt nhìn trưởng tỷ một cái.
Nhưng mà cho dù người ngoài khen cửu hoàng tử thế nào, trưởng tỷ vẫn thờ ơ, đôi mắt long lanh sáng rực nhìn chằm chằm lều phát cháo.
Chờ sau khi nhận cháo xong, trở về nơi trú quân, trưởng tỷ lại càng đắm chìm trong sự vui sướng khi được ăn cháo, về phần những gì người qua đường nói, phỏng chừng nàng không hề nghe thấy gì cả.
Bạch Táp Táp chưa từng nghĩ rằng có một ngày cửu hoàng tử làm cho trưởng tỷ ngày nhớ đêm mong lại không hấp dẫn bằng một chén cháo loãng, không khỏi hơi cảm khái.
Xem ra trưởng tỷ đã thật sự quyết tâm chặt đứt quá khứ, một khi đã như vậy, nàng sẽ phối hợp với trưởng tỷ, quyết định không nhắc đến quá khứ nữa là được.
Trong lòng Bạch Táp Táp đã quyết định nên không hề nhắc đến những chữ vừa rồi nghe được nữa.