Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 136 - Chương 136. Tiếng Hô Của Cửu Hoàng Tử

Chương 136. Tiếng hô của cửu hoàng tử Chương 136. Tiếng hô của cửu hoàng tử

Nếu nói cửu hoàng tử mở cửa thành thu lưu ba mươi nghìn hoang dân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, vậy trích lương thực tòng quân ra cứu tế chắc chắn là sự kiên quyết lớn.

Khai chiến sắp tới có quân đội nào không tăng cường lương thực? Dẫu sao chiến trường thay đổi trong nháy mắt, quân lương là thứ mấu chốt duy trì chiến tuyến, binh lính không ăn no thì lấy đâu ra sức đánh giặc?

Nhưng mà đã đến thời khắc quyết định này rồi, mà cửu hoàng tử vẫn còn chăm lo cho sống chết của hoang dân, ai mà không cảm động?

“Những thứ có thể ăn xung quanh đây là bị cuốn sạch rồi, nếu không có một chén cháo của cửu hoàng tử, e là chúng ta không thể kiên trì được ba ngày nay.”

Mấy hoang dân xúc động nói.

Lý Văn Li đi thêm vài chỗ nữa, nghe được nhìn thấy đều không khác nhau lắm, có khi hỏi lại cũng chẳng ra được thông tin gì mới, nên giờ mới dẹp đường quay về.

Dọc đường trở về Lý Văn Li như suy tư gì đó mà nhìn không ra cảm xúc, ngược lại A Đao đi bên cạnh cảm xúc ngày một xuống thấp hơn.

Chú ý thấy vẻ khác thường của A Đao, Lý Văn Li nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?”

A Đao nhìn thoáng qua Lý Văn Li không nói chuyện.

Lý Văn Li cong môi: “Hai ta còn gì mà không thể nói?”

Bây giờ Tiểu Thiền đi ra ngoài tra xét còn chưa trở về, trên xe ngựa chỉ có Thố Tử ngồi ở đằng trước ngậm cỏ dại, nhìn thấy hai người họ quay về, Thố Tử lập tức không ngừng vẫy tay với họ.

A Đao nhìn thoáng qua Thố Tử vô tư vô lo, rồi mới nói: “Ta cảm thấy Vũ Văn Tuyển không xứng có được danh tiếng như vậy>”

“Gọi thẳng tên húy của cửu hoàng tử, lá gan ngươi to ra rồi hả?” Lý Văn Li cười đưa tay nắm lấy vai A Đao: “Ra bờ sông tâm sự.”

A Đao có chút không thể thích ứng với cử chỉ thân mật của công tử, nhưng vẫn ỡm ờ bị Lý Văn Li kéo ra tới bờ sông.

Lúc đó Thố Tử nhìn thấy công tử dẫn A Đao ra bờ sông, không khỏi có chút hâm mộ.

Lão Tăng với Tiếu Diện chừng nào mới về đây?

Hắn cũng rất muốn ra bờ sông chơi, làm quản gia bên cạnh lão đại, bây giờ thì phải canh giữ bên xe ngựa là sao đây.

Hai người đi về phía bờ sông tất nhiên không thấy được Thố Tử đang trách móc ở đằng sau.

Lý Văn Li nhìn thoáng qua nước sông Bắc Hà đục ngầu có hơi ghét bỏ lùi về sau hai bước.

Vốn dĩ nước sông Bắc Hà trong vắt, nhưng mấy năm gần đây có quá nhiều hoang dân bị vứt xác xuống sông nên khiến nước sông trở nên đục ngầu.

Dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ô nhiễm trong nước.

Đối với việc Lý Văn Li ghét bỏ nước sông Bắc Hà, A Đao đã sớm tập mãi thành thói quen, chỉ thân thiết nói: “Nếu công tử không thích mùi của Bắc Hà thì giờ chúng ta về xe ngựa đi.”

“Không cần đau.”

Đang nói thì có một cơn gió thổi tới, cây cỏ xung quanh phất phơ theo gió, cơn gió này mang theo một tia mát lạnh của mùa hè đẩy lùi mùi tanh hôi của nước sông.

Lý Văn Li vươn ngón tay thon dài, cảm thụ tốc độ gió thay đổi xung quanh mình, gió gặp đầu ngón tay hắn lập tức ngoan ngoãn dừng lại, tạo thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ.

Lý Văn Li thấy thế rất thích chí cong môi, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt vào, cơn lốc đó biến mất đâu không thấy.

Bình thường lốc xoáy mà mọi người có thể thấy được, ngoại trừ sóng thần đưa đến vòi rồng ra thì, còn có thể dựa vào túi đựng rác hoặc tro bụi bị cuốn bay, nhìn thấy từng cơn lốc xoáy nhỏ.

Nhưng tiền đề là phải có rác rưởi hoặc tro bụi làm vật thể hiện.

Còn gió trong suốt như vậy thì chỉ Lý Văn Li mới có thể thấy.

Cảnh A Đao chứng kiến là Lý Văn Li nhìn bàn tay cười ngây ngô, khiến hắn không khỏi thở dài.

“Công tử, nếu ngài không vui thì có thể thể hiện thẳng ra, không cần giả vờ dáng vẻ như vui lắm.”

“Sao ta lại không vui?” Lý Văn Li hơi buồn cười nhìn hắn: “Bởi vì người khác khen Vũ Văn Tuyển?”

A Đao im lặng, tỏ vẻ cam chịu.

Lý Văn Li gãi gãi đầu: “Bọn họ khen ngợi hay sùng bái thì có liên quan gì tới ta đâu?”

Bình Luận (0)
Comment