Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 135 - Chương 135. Cầu Nam Bắc Gần Ngay Trước Mắt

Chương 135. Cầu Nam Bắc gần ngay trước mắt Chương 135. Cầu Nam Bắc gần ngay trước mắt

Vì thế ngũ vương gia với cửu vương gia ký kết hiệp định tạm thời, quân Tuyên Uy với Cửu Vệ mỗi bên canh giữ một tháng.

Bọn họ không muốn gây chuyện chỉ muốn phương nam nhanh chóng yên ổn.

Dù sao ai là tân hoàng cũng không sao cả, hai người họ không có ai đứng trong danh sách kế vị, chỉ cần không ảnh hưởng tới phía bắc là được.

Nhưng mà trong khoảng thời gian ba năm ngắn ngủi, theo thời cuộc phương nam thay đổi, có lẽ tân hoàng sẽ tạm thời không xuất hiện, ví dụ như phương nam thật sự chia làm ba, vậy ngũ vương gia với cửu hoàng tử đều muốn lấy được quyền sở hữu của cây cầu này.

Đây cũng là lý do, hiệp định mỗi bên canh giữ một tháng của mỗi bên biến thành canh giữ mười lăm ngày.

Nhưng hiệp định này vẫn chỉ là tạm thời, có lẽ chờ hai bên chuẩn bị vật tư chiến đấu xong, rất nhanh cũng sẽ đánh nhau thôi.

Mà vốn dĩ ai cai quản ở đây đều không có gì khác với hoang dân, dù sao họ chỉ cần qua cầu khác là được.

Nhưng từ ba ngày trước, Cửu Vệ đột nhiên sửa lại quy định ra ngoài.

Lúc trước khi quân Tuyên Uy quản lý cầu Nam Bắc mở cửa cả ngày, hoang dân có thể đi qua lúc nào cũng được.

Nhưng bây giờ chỉ có một canh giờ Mẹo là được lên cầu, một khi bỏ lỡ chỉ có thể chờ hôm sau.

Mấy hôm nay tiếng oán than của mọi người thấu trời, nhưng quyền quản lý nằm trên tay người ta, họ cũng không còn cách nào hết.

Cho nên ở gần cầu Nam Bắc nối tiếp nhau vài chục ngàn hoang dân.

Dù mặt sông rộng lớn, từ chỗ cao trên thành Bích Lạc nhìn qua, vẫn có thể thấy bờ sông bên kia mênh mông toàn là người.

Đoàn người của đội bảy người còn chưa tới cầu Nam Bắc, Tiểu Thiền đã đem tin tức ở phía trươc trước quay về.

Lý Văn Li nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Các ngươi đi xem có thể đi đường khác không.”

Tiểu Thiền, Tiếu Diện với lão Tăng nghe vậy lại lần nữa gia nhập vào biển người.

Lý Văn Li cũng không nhàn rỗi, hắn kêu Thố Tử canh xe ngựa, còn hắn đi theo mấy người A Đao tìm hiểu tình hình.

Tuy Lý Văn Li chỉ mặc đồ vải bông bình thường, nhưng khí chất bên trong nhìn như nào cũng không giống lưu dân.

Lý Văn Li mặc kệ thái độ của mọi người, chỉ cung kính hỏi: “Xin hỏi đồng hương, mọi người đã dừng ở đây bao lâu rồi?”

“Ba… ba ngày.” Đại thúc bị điểm danh có hơi mất tự nhiên trả lời.

Lý Văn Li ngạc nhiên: “Sao lại dừng lâu quá vậy? Hay là đằng trước còn xếp hàng rất nhiều người?”

“Chắc là có rất nhiều người, hàng ngày đều có người đếm không hết đi qua xong, chờ đến lượt chúng ta thì đã hết giờ rồi.”

“Nhắc đến lại thấy thật kỳ quái, chúng ta đã xếp hàng ba ngày nói như nào cũng có thể đi qua chứ? Nhưng mà mỗi lần vừa đến giờ sẽ mọc đâu ra một đống người chen hàng, dẫn tới người xếp hàng chính thức không thể chen lên nổi.”

“Đúng vậy, quân gia canh cầu cũng mặc kệ, chúng ta có nói thế nào thì họ vẫn không phản ứng.”

“Ôi, nhưng đừng nói quân gia làm sai, dù sao đấy đều là người của cửu hoàng tử, con người cửu hoàng tử không tệ thì chắc Cửu Vệ của hắn cũng không tồi chỗ nào đâu.”

Lý Văn Li không ngờ cửu hoàng tử đã sớm làm chết lặng lòng hoang dân mà vẫn còn được kính yêu như vậy.

Hắn không khỏi thấy hứng thú: “Vậy là sao nhỉ?”

“Còn phải nói nữa hả?” Đại thúc hoang dân kia nhìn hắn một cái: “Lúc trước hoang dân chạy về phía bắc, ngũ vương gia không thu lưu một hoang dân nào, mà cửu hoàng tử này tốt xấu gì cũng mở ba tòa thành trì tiếp nhận hoang dân đúng chứ?”

“Cho dù hắn chỉ tiếp nhận ba mươi nghìn người, nhưng ít ra có ba mươi nghìn sinh mạng được cứu trợ, từ điểm này đã thấy cửu hoàng tử rất nhân nghĩa rồi.”

“Không sao, ngươi nhìn xem vụ qua cầu này. Tuy hắn giới hạn thời gian, nhưng hoang dân bị bắt nối tiếp nhau ở đây sẽ được nhận lương thực cứu tế, đấy là từ lương thực tòng quân cắt ra!”

Bình Luận (0)
Comment