Hồi đầu lão Tăng, Tiếu Diện với Tiểu Thiền cũng muốn cùng luyện chữ.
Nhưng mà sau đó mấy người kia tìm thấy chuyện làm. Ví dụ như lão Tăng cảm thấy xe ngựa không thể không có mã phu nên hắn lên đánh xe. Tiếu Diện cảm thấy lão Tăng ngốc như vậy, một mình đánh xe ngựa không an toàn, hắn phải đi theo trông chừng. Tiểu Thiền thì còn tuyệt tình hơn, hắn trực tiếp nhận công việc “người phát ngôn” của đội bảy người, thâm nhập vào cơ sở phía sau gắn bó tình cảm với hoang dân.
Tuy Thố Tử cũng muốn nhận việc, nhưng trước mắt chỉ còn thiếu người chăm lo cuộc sống ăn uống hàng ngày của lão đạo.
Thố Tử trốn không xong chỉ có thể thành thành thật thật luyện chữ.
Nhưng nghe bên ngoài xì xào nói chuyện phiếm, hắn cũng muốn ra.
Trong lòng Thố Tử âm thầm rơi lệ, Lý Văn Li lại đột nhiên đặt sách xuống.
Thố Tử ngẩng đầu lên lập tức đón nhận đôi mắt đen như đầm sâu thăm thẳm, lại sáng như ánh trăng, Thố Tử ngây ngốc nhìn một hồi.
Ngồi trong xe cảnh đẹp ý vui duy nhất, là thưởng thức khuôn mặt của lão đại nhà hắn.
Đây là khuôn mặt mới nhìn thì cảm thấy là công tử nho nhã, nhưng càng nhìn càng thấy như trích tiên.
Thố Tử không biết dùng từ gì để hình dung, hắn chỉ biết lão đại nhà hắn rất đẹp.
Trong khi Thố Tử ngây người hết sức, Lý Văn Li lại không hề báo trước kề sát vào mặt Thố Tử.
“A Đao quen biết cô nương nào?”
“???” Vẻ mặt con thỏ đầy khó hiểu.
Trước tiên LBL đặt ngón tay lên môi làm động tác im lặng, rồi lại chỉ ra ngoài, ngụ ý là hắn đã nghe được hết đoạn đối thoại vừa rồi.
“!!!”
Lão đại đang hỏi chuyện của Quân Quân cô nương đấy à?
Sợ lão đại biết lai lịch của túi nước, Thố Tử chỉ có thể giả ngu.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, chắc là đằng sau có cô nương nào đó lọt vào mắt xanh của Đao ca ấy mà.”
Lý Văn Li kinh ngạc, không ngờ trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy, mà tiểu cổ hũ là A Đao lại có thể gặp được tình yêu.
Hắn như suy tư gì đó: “Nghe nói trong đội ngũ có nữ hài tử thần xạ thủ bách phát bách trúng, hay là người này đã lọt vào mắt A Đao?”
Thố Tử thoáng kinh ngạc, rồi cuống quít lắc đầu: “Không đúng không đúng, ta không có nói như vậy!”
Ồ ~
Phủ định với phủ định là khẳng định.
Lý Văn Li cảm giác mình đã nhìn thấu nội tâm của A Đao.
“?” Thố Tử.
Khi đó Lý Văn Li đã biết chân tướng, nên cứ thảnh thơi thảnh thơi lần nữa nhặt sách đang nằm trên mặt bàn lên, vùi đầu đọc tiếp.
Thố Tử nhìn thoáng qua quyển sách trong tay công tử, lúc trước hắn không có hiểu sách này, bây giờ hắn đã biết không ít chữ cuối cùng cũng có thể đọc hiểu.
“???” Thố Tử.
Đây là sách gì vậy?
Nhưng mà lão đại vùi đầu độc không có ý muốn phản ứng lại hắn.
Thố Tử thầm nghĩ, chắc là kiến thức của hắn quá ít, phải cố gắng hơn nữa mới có thể đuổi theo trình độ của lão đại!
Vì thế hắn lại tiếp tục dựa vào bàn nghiêm túc luyện chữ.
Bởi vậy có thể thấy được, tuy đội bảy người dẫn theo mọi người một mạch chạy như điên, nhưng mà dường như cảm xúc không bị truy binh ảnh hướng, vẫn đi theo tiết tấu bình thường của mình.
…
Từ phương bắc đến Bích Lạc, phải đi qua Bắc Hà.
Phía trên Bắc Hà có một cái cầu Bắc Nam, nó rộng chừng chín trượng, chiều dài vô tận.
Cây cầu này nối tiếp hai miền nam bắc, ngoại trừ thuyền ra thì nó là đường duy nhất thông phương nam nhất định phải đi qua.
Bây giờ ngũ vương gia với cửu hoàng tử chuẩn bị khai chiến, hai bên đều lo lắng chiến hỏa sẽ lan tới phía bắc, cho nên từ ba năm trước, đội quân hai bên đã khống chế cây cầu này.
Nói về quyền sở hữu của câu cầu, lúc đất nước chưa sụp đổ, thì tất nhiên cầu thuộc về hoàng đế.
Bình thường con dân đất phong của ngũ vương gia với cửu hoàng tử đều không cảm thấy gì đi qua cây cầu này.
Nhưng khi đất nước sụp đổ, cây cầu thuộc về ai còn khó nói lắm.
Ban đầu ngũ vương gia với cửu hoàng tử chỉ muốn đừng để chiến hỏa lan tới đây.