Nói thật A Đao không phải là người không rõ lý lẽ.
Ngày đó Bạch Quân Quân lấy sức một người, tiêu diệt năm mươi lăm người của Uy Phong đường, tuy hắn giấu công tử chuyện này, nhưng đó là vì hắn không muốn Bạch Quân Quân có bất kỳ gút mắt gì với công tử nữa, nhưng mà cá nhân hắn rất bội phục việc Bạch Quân Quân bẩm sinh đã có tài thiện xạ.
Năm đó trung thu tại Quỳnh Lâm yến, đệ nhất quý nữ ném thẻ bài vào bình rượu đại thắng, đạt được chín viên dạ minh châu do Hoàng thượng ban thưởng, cũng bằng văn võ song tuyệt, đã chính thức cướp danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ trong tay thiên kim Tể tướng Văn Nhân Phinh, nhà nhà đều biết chuyện này.
Người khác có lẽ không biết nhưng là môn khách Bạch gia, tất nhiên A Đao biết quả thực Bạch Quân Quân đã trải qua biết bao mồ hôi mới luyện ra được.
Đây là chỗ duy nhất A Đao bội phục Bạch Quân Quân.
Không ngờ khi lần nữa gặp lại Bạch Quân Quân, nàng không còn là tiểu thư quý tộc khí phách hăng hái ở Quỳnh Lâm yến nữa, cũng không còn chơi trò chơi nhàm chán kia.
Mà đặt mũi tên ở chỗ thật sự nên đặt.
Một người hạ gục năm mươi lăm người.
Là một võ giả, hắn không có lý do gì không bội phục.
Cho nên khi Bạch Quân Quân tìm Tiểu Thiền xin giúp đỡ, A Đao đã mở một mắt nhắm một mắt giả vờ như không thấy.
Nhưng mà không ngờ đại tiểu thư này lại tìm Tiểu Thiền là để mượn kiếm của hắn tước gỗ, rồi đóng một chiếc xe đẩy, thậm chí còn để thứ muội nhỏ hơn nàng bảy tuổi đẩy xe!
Một chút hảo cảm vất vả lắm mới nảy sinh trong lòng A Đao hoàn toàn tan vỡ, trong lòng hắn nảy sinh khinh thường.
Nô dịch thứ muội như vậy, lương tâm nàng có đau không?
A Đao vốn đã là người mặt quạu, khi tâm trạng không tốt, cảm xúc sẽ rõ ràng hơn nữa.
Hai ngày nay ngay cả Tiểu Thiền cũng chú ý tới ánh mắt bén như dao muốn giết người của A Đao thường hay ném tới trên người Bạch Quân Quân.
Tiểu Thiền nghĩ trăm lần vẫn không ra, hai người này chắc chưa có tiếp xúc gì mà?
Ít nhất là trong mấy ngày nay hắn không thấy.
Nếu mấy hôm nay không tiếp xúc, vậy là mấy hôm trước có liên quan rồi nhỉ?
Lần duy nhất hai người họ tiếp xúc… chỉ có ở Uy Phong đường đúng không?
Vì thế Tiểu Thiền nhanh chóng đi tìm Tiếu Diện với lão Tăng.
“Có cảm thấy ánh mắt của A Đao kỳ kỳ không?”
“Kỳ chỗ nào?” Tiếu Diện có hơi không hiểu.
“Ngươi không thấy A Đao có địch ý với Quân Quân cô nương hả?”
Tiểu Thiền thấy hai người họ đều ngơ ngác thì trực tiếp làm rõ, nói.
Lão Tăng bình tĩnh liếc mắt nhìn họ một cái, lắc đầu: “Ta không để ý nữa.”
“Vậy thì hình như vừa nãy ta cũng cảm giác được.” Tiếu Diện yên lặng nhấc tay.
Tiểu Thiền với lão Tăng đồng loạt nhìn qua: “Nói vậy là sao?”
“Ta cảm thấy…” Tiếu Diện nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi: “Có lẽ Quân Quân cô nương với A Đao quen biết nhau.”
“?” Tiểu Thiền.
“?” Lão Tăng.
Trong khi ba người bọn họ đang tụ lại xầm xì, thì A Đao ngồi trên nóc xe lạnh lùng nhìn về phía họ.
“Các ngươi có thời gian tám chuyện, không bằng xiết chặt thời gian lên đường đi, nếu để quân Tuyên Uy đuổi kịp ta sẽ phạt các ngươi đi chép tâm pháp võ công.”
“...” Tiểu Thiền, Tiếu Diện với lão Tăng quay đầu lại nhìn thoáng qua A Đao ngồi trên nóc xe, nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, họ ăn ý im lặng.
Xung quanh an tĩnh, bây giờ A Đao mới vừa lòng nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe ngựa, Lý Văn Li đang đọc sách, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi tài giỏi tốt đẹp, mặc dù có hơi mảnh khảnh nhưng vẫn có cảm giác siêu thoát thế tục như trích tiên.
Thố Tử một tấc không rời hắn thì đang nghiêm túc dùng ngón tay chấm nước luyện chữ trên bàn gỗ nhỏ.
Đây là bài tập sau khi lão đại nhặt hắn về đã liên tục kiên trì bắt hắn làm.
Nhắc đến toàn là nước mắt.