Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144. Đường Lui Và Lựa Chọn

Chương 144. Đường lui và lựa chọn Chương 144. Đường lui và lựa chọn

Nhưng Lý Văn Li mới nói vậy, bọn họ lập tức trở nên căng thẳng.

“Tướng quân trẻ tuổi kia thật sự sẽ tìm tới sao?”

“Sẽ.” Lý Văn Li khẳng định chắc nịch.

“Vậy chúng ta làm như nào cho phải đây?” Lão Khâu thúc bắt đầu toát mồ hôi to như hạt đậu.

“Nếu không đêm nay chúng ta ngủ sát bên đầu cầu đi, sáng sớm hôm sau lập tức lên cầu.” Một đại thúc khác lên tiếng.

“Hầy, đâu phải mỗi ngươi nghĩ ra cách này! Đầu cầu đã sớm có đầy người ngủ ở đó rồi, dù chúng ta có chen lấn vào thì cũng chỉ còn chỗ dưới dốc cầu thôi.”

“Nếu không phải làm sao đây?”

Chúng đại thúc đều bày ra vẻ mặt ưu sầu.

Lý Văn Li đúng lúc lên tiếng: “Không phải hoảng loạn như thế, chúng ta đã lẫn vào trong những hoang dân, chưa chắc bọn họ nhận ra được, vật lộn một hồi cũng có hy vọng thôi.”

“Nếu như bị nhận ra thì sao?” Mọi người đã nhìn quen thói đời nóng lạnh đều khá bi quan.

“Ách…” Lý Văn Li hơi cứng họng rồi mới nói tiếp.

“Thật ra hôm nay mời các vị đến là để bàn luận vấn đề này.

Chúng ta cổ vũ đoàn người tự cứu lấy thân, nếu nghĩ ra cách rồi thì cứ làm vậy, còn nếu hoang mang không biết làm như thế nào, thì có thể tham khảo ba cách để suy nghĩ chạy thoát thân.

Một, theo như lời của chư vị cố gắng chen lên trước trong thời gian sớm nhất, có điều là đến Bích Lạc rồi thì không nên vào thành, mà phải lập tức rời khỏi đất phong của tam hoàng tử.”

“Tại sao vậy?” Mọi người lại ngơ ngác: “Tam hoàng tử là người thứ hai nhận lưu dân sau cửu hoàng tử, hơn nữa khác với cửu hoàng tử, cửu hoàng tử không hạn chế số lượng hoang dân, quyết tâm muốn nghỉ ngơi lấy sức rõ ràng nhất, nếu chúng ta rời đi lãnh địa của tam hoàng tử, e là không thể tìm thấy thành trì bằng lòng thu nhận hoang dân nữa.”

“Phương nam ngoại trừ ba vị hoàng tử này, không phải còn nhiều thành trì độc lập hay sao. Theo tại hạ thấy, bất cứ một thành trì nào đều an toàn hơn nơi đây, thậm chí đi tới nơi không có chủ khai hoang còn tốt hơn.”

Mọi người nghe xong lắc đầu nguầy nguậy.

“Nơi không chủ thì quá hoang vắng, chưa nói tới rắn độc thú dữ nhiều, nhưng nghe nói mấy chỗ đó có rất nhiều bộ lạc người rừng phun nước nuốt lửa, e là chúng ta chưa kịp khai hoang, đã bị chúng nó khai trai, chúng ta tuyệt đối không được đến nơi đó.”

“Thành trì độc lập cũng không ổn, những nơi đó có nguy cơ cao, ba vị hoàng tử tùy tiện phái đội quân đến là có thể xử lý thành chủ, đến lúc đó lại tàn sát người dân trong thành, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.”

Lý Văn Li chỉ đưa ra một kiến nghị, không ngờ những người này cho cả sớ chỗ không hài lòng.

Trong mắt hắn hiện lên một tia mất kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: “Kiến nghị gọi là kiến nghị vì chỉ để tham khảo, có muốn chấp nhận hay không đó là quyền tự do của chư vị.”

“Ta lại cảm thấy công tử nói có lý, theo tình hình giao chiến của ngũ vương gia với cửu hoàng tử, sợ là cục diện khó khăn lắm mới ổn định lại rung chuyển lần nữa, địa bàn của mấy vị hoàng tử này quả thực không phải nơi có thể ở lâu.”

Trong tiếng lắc đầu chê bai của mọi người, chỉ có lão Khâu thúc là tán đồng ý kiến của Lý Văn Li.

Đương nhiên, nếu ông không biết gì cả thì tất nhiên sẽ có suy nghĩ giống như mọi người.

Nhưng ông đã biết bí mật ngũ vương gia chôn binh mã gần Hàn thành, cách suy xét sự việc cũng trở nên khác biệt.

Ngũ vương gia dù sớm hay muộn cũng sẽ dạy dỗ mấy tên tiểu cháu trai này.

Cho nên, bọn họ đến nhà mấy tiểu cháu trai đều không an toàn, ngược lại phải đến những nơi không có chủ hoặc thành trì có thành chủ bảo hộ sẽ lâu dài hơn.

Dù sao cũng nơi đó dễ chỉnh đốn, ngũ vương gia tuyệt đối sẽ chờ sau khi nội đấu xong mới ra tay thu phục mấy thành trì nhỏ này.

Nhưng nội đấu một hồi nhanh thì phải ba năm, còn chậm cũng cả trăm năm, chờ bọn họ đánh đến có khi đoàn người đã sống thọ chết tại nhà rồi, còn cần phải băn khoăn điều gì khác sao.

Bình Luận (0)
Comment