Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 145 - Chương 145. Ba Con Đường Chết

Chương 145. Ba con đường chết Chương 145. Ba con đường chết

Lý Văn Li không ngờ còn có đại thúc đứng về phía mình, không khỏi gật đầu thăm hỏi với ông.

Lão Khâu thúc thẹn thùng cười hỏi tiếp.

“Không biết kiến nghị thứ hai của công tử là gì?”

“Kiến nghị thứ hai là ở lại vùng phía bắc.”

“Ở lại vùng phía bắc?” Mọi người lại há hốc mồm.

Lý Văn Li bình tĩnh gật đầu.

“Tuy vùng phía bắc cằn cỗi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có chiến tranh, cho dù có chiến tranh cũng chỉ là luyện binh trên sa trường, chỗ phất cờ đánh thật là ở phía nam. Nếu có thể tìm một thung lũng bình yên ở vùng phía bắc để tị nạn, có khi chờ năm sáu năm sau sẽ có cơ hội chuyển mình.”

Nhưng bây giờ, đến cả lão Khâu thúc cũng lắc đầu theo.

Không còn cách nào khác, bóng ma Uy Phong đường giết hại cả thôn quá lớn.

Nghĩ đến một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ bị giặc cỏ giết hại cả thôn, nào có thể yên ổn mà ngủ?

Đây không phải tra tấn thể xác, mà còn là linh hồn.

“Không thể một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng được, chỉ cần tìm được chỗ tốt thì giặc cỏ sẽ không thể tìm thấy các ngươi.”

Lý Văn Li nói rồi vẽ một bản đồ đơn giản lên mặt bàn.

“Từ nơi đây đi mười dặm về hướng bắc sẽ có một ngọn núi vô danh, bên đó sản vật phong phú hẻo lánh ít dấu chân người, sống ẩn sinh hoạt ở đó sẽ không quá tệ.”

Đám người lão Khâu thúc nhìn núi non một cái, tuy có chút động lòng, nhưng bóng ma tâm lý vẫn chiếm nhiều hơn động lòng, mọi người rất im lặng cũng rất kháng cự.

Bọn họ còn như thế, chứ đừng nói là những hoang dân khác.

Lý Văn Li hiểu rõ gật đầu, nói tiếp kiến nghị thứ ba.

“Kiến nghị cuối cùng là, ngoại trừ rút lui khỏi cầu, chúng ta còn chuẩn bị tìm con đường thứ hai.”

“Con đường thứ hai?”

Cho dù bọn họ không quen thuộc vùng phía bắc, nhưng vẫn biết phía bắc với phía nam nối nhau qua một con sông lớn, con đường duy nhất là cầu Nam Bắc trước mắt này!

“Đây… đây không phải chỉ có một con đường thôi sao?”

“Đường bộ thì chỉ có một, nhưng ngoại trừ đường bộ ra còn có đường thủy.” Lý Văn Li bình tĩnh trả lời.

“Đường thủy?”

“Đúng… đúng rồi, sao chúng ta không nghĩ tới chứ!”

Mấy đại thúc đều có phần kích động.

Lý Văn Li nhìn vẻ mặt hưng phấn của bọn họ không khỏi giội nước lã: “Tuy như thế nhưng quân đội không ngốc, bây giờ toàn bộ đường thủy đã bị khống chế, con đường muốn đi này tất yếu có mạo hiểm.”

Mọi người không nhịn được im lặng.

Lý Văn Li cho đâu phải đường sống?

Mà đường nào cũng là đường chết!

Con đường thứ nhất, xếp hàng lên cầu, nhưng khả năng cao là không lên được, lại còn có thể sẽ gặp quân Tuyên Uy.

Con đường thứ hai, ở lại phía bắc sống ẩn, nhưng có khả năng gặp phải giặc cỏ, mà dù không gặp thì cũng sẽ lo lắng hoảng sợ hãi hùng không chịu nổi một ngày.

Con đường thứ ba, đi theo đội bảy người mạo hiểm tới làng chài cướp thuyền, nhưng… cướp thuyền từ trong tay quân đội? Đúng là chuyện viển vông.

Trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.

Khi ba kiến nghị được truyền đến trong tai hoang dân, mọi người đều chìm vào im lặng lạ kỳ.

Người khác ai cũng vui mừng chờ cháo loãng buổi chiều, nhưng mấy trăm người mới tới lại tình cảnh bi thảm vẻ mặt bi thương.

Ba huynh đệ Khâu Đại đi bắt cá, tiếc là không thu hoạch được gì.

Dù sao nơi đây có mấy chục nghìn hoang dân nối liền không dứt, ít nhất có mười nghìn người ra sông bắt cá, dù cá lớn hay nhỏ đều bị bắt, không bị bắt thì đã trốn hết xuống đáy sông.

Bọn họ khi đi vui mừng khi về buồn bã, không ngờ vừa trở về đã thấy sắc mặt của lão cha còn nghiêm trọng hơn bọn hắn, trái tim ba huynh đệ không khỏi nhảy lên.

Vừa rồi thủ lĩnh đội bảy người đã nói gì mà vẻ mặt của lão cha lại biến thành như vậy?

“Cha, hồi nãy bàn chuyện không thuận lợi hả?”

Lão Khâu thúc không biết nên nói là thuận lợi hay không thuận lợi, chỉ có thể thuật lại cho mấy đứa con trai nội dung những gì ông nghe được rồi sau đó mới nhìn về phía Bạch Quân Quân xin giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment