“Quân Quân cô nương thấy thế nào?”
Bạch Quân Quân không ngờ Lý Văn Li chỉ dựa vào chút ít tin tức đã có thể kết lại mưu tính của mấy vị hoàng tử.
Trong ký ức và nhận thức của nguyên chủ, bề ngoài của Lý Văn Li bình thường mưu lược cũng bình thường, thứ bắt mắt nhất là thể chất ma ốm của hắn.
Bây giờ nàng có nhận thức mới về Lý Văn Li, kẻ này có mưu mô khiếp người, quý giá hơn nữa chính là sau khi nắm được tin tức hắn không lén bỏ đi mà lại nhắc nhở với đưa ra lựa chọn cho những người đồng hành.
Nói thật, người như vậy cho dù ở mạt thế hay nơi nào đều đáng để kết bạn.
Đáng tiếc, cố tình nguyên chủ là đắc tội nặng với người ta.
Sao lại xui xẻo vậy chứ!
Bạch Quân Quân chậm chạp không trả lời lão Khâu thúc.
Khâu Nhị Khâu Tam không nhịn được, bọn họ im lặng nhấc tay nói.
“A cha, con muốn đi theo đội bảy người đánh cược một phen.”
“Con cũng vậy.”
“Mấy đứa đừng chuốc thêm phiền nữa, người lớn nói chuyện tiểu hài tử không được chen vào.”
Lão Khâu thúc trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái.
“...” Khâu Nhị Khâu Tam giận mà không dám nói gì nhìn lão cha.
Nói tiểu hài tử, nhưng Quân Quân cô nương còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn đúng không? Sao cha lại chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn thế chứ!
Người Khâu gia tranh cãi khiến cho Bạch Quân Quân hoàn hồn khỏi suy nghĩ.
Nàng nghiêm túc nhìn thoáng qua mọi người, thở dài.
Nếu chỉ có một mình nàng, vậy nàng sẽ dứt khoát chọn giống như Lý Văn Li, đi cướp thuyền.
Dựa vào năng lực của nàng cướp một con thuyền rời đi dễ như ăn kẹo.
Nhưng bây giờ nàng dẫn theo đệ muội, cả nhà lão Khâu thúc có già có yếu, mọi người đều có uy hiếp thì lấy cái gì để tự tin đi mạo hiểm bây giờ?
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nói: “Nói thật ta cảm thấy con đường thứ hai, rất thích hợp với các ngươi.”
Lão Khâu thúc còn chưa nói gì, Lưu thị đã bị dọa mặt trắng bệch: “Không không không, chúng ta vẫn nên đi về phía nam đi.”
Hiển nhiên, vết thương linh hồn từ việc thấy giặc cỏ giết hại cả thôn vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Lão Khâu thúc cũng gật đầu phụ họa, tuy ông là thợ săn, nhưng cũng không muốn vào núi sâu làm cải trắng mặc người xâu xé.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ: “Nếu mọi người không muốn chui vào sâu trong núi thì chỉ có con đường đi về phía nam. Nhưng chỉ còn hai lựa chọn, ta kiến nghị mọi người nên chọn cái thứ nhất.”
Khâu Nhị Khâu Tam thấy hơi bất ngờ.
Với năng lực của Quân Quân cô nương, nàng không nên chọn cách bảo thủ nhất, hai huynh đệ không nhịn được buột miệng thốt ra.
“Tại sao?”
“Quân Quân cô nương, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi!”
Dù sao đội bảy người mạnh như vậy, bản thân bọn họ cũng không yếu, cường cường liên kết vẫn sẽ có phần thắng.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn bọn họ một cái, thật sự không ngờ Khâu Nhị Khâu Tam sau khi trải qua sinh tử lại thành người khát máu.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hành động theo cảm tính.
“Đi mạo hiểm không thành vấn đề, nhưng tẩu tử với tiểu cháu trai của các ngươi phải làm sao đây? Bọn họ cũng cầm ná theo các ngươi đến chỗ quân Tuyên Uy cướp đồ ăn trên miệng hổ hay sao?”
Khâu Nhị Khâu Tam há miệng thở dốc: “Đương nhiên bọn họ không cần cướp, cướp được thuyền chúng ta sẽ gọi họ…”
Âm thanh nói chuyện của hai người họ dần dần nhỏ xuống.
“Trừ khi các ngươi có năng lực khiến cho toàn bộ quân Tuyên Uy bỏ mình, thậm chí Cửu Vệ cũng giải quyết. Nếu không ở đâu ra thời gian để ngươi cướp thuyền xong rồi chạy về kêu người lên thuyền? Bọn họ trốn xa thì không kịp lên thuyền, trốn gần thì bị quân Tuyên Uy phát hiện, các ngươi nói xem phải làm như nào cho phải?”
“Quân Quân cô nương nói đúng!” Lão Khâu thúc vô cùng tán đồng vỗ đùi.
Trên thực tế từ đầu ông đã nghiêng về lựa chọn thứ nhất hơn.
Khâu Nhị Khâu Tam nghe thế cuối cùng xấu hổ cúi đầu.
“Nhưng con đường thứ nhất cũng không thoải mái, chúng ta cần phải lên cầu rời đi trong thời gian Cửu Vệ canh giữ, nếu không chờ đến khi quân Tuyên Uy tiếp quản sẽ khó làm.”