“Chắc… chắc không đến nỗi đâu.”
Lão Khâu thúc có hơi thấp thỏm.
Tuy nói ngày đó khi xung đột với giặc cỏ hai tiểu nhi tử tiếp xúc khá gần, nhưng hôm đó có nhiều người như vậy, chắc tiểu tướng kia nhận không ra đâu.
“Tướng quân trẻ tuổi kia có thể nhận không ra, nhưng Thái Giang thì sao?”
“Thái Giang???”
Khâu Đại ngơ ngác: “Không… không phải hắn đã bị tướng quân trẻ tuổi bắt đi rồi sao? E là lúc này đã chết mất xác rồi.”
“Đừng quên Uy Phong đường có liên quan tới quân Tuyên Uy.” Bạch Quân Quân nói đến đó rồi dừng lại.
Mặt của người Khâu gia lập tức trắng bệch.
“Thảo… thảo nào đội bảy người lại kêu chúng ta nhanh chóng rời khỏi, còn nói tướng quân trẻ tuổi nhất định sẽ đuổi theo! Hay là đội bảy người cũng đoán được quan hệ của bọn họ?”
“Tướng quân trẻ tuổi kia… hầy!”
Khâu Đại lắc đầu thở dài, uổng công hắn còn bội phục tiểu tướng này, kết quả lại là mặt người dạ thú.
Có lẽ lúc ấy tiểu tướng kia không hành động thiếu suy nghĩ, là vì bị sức chiến đấu của họ uy hiếp, nên mới lấy lui làm tiến ra sức hát tuồng với bọn họ.
Nói vậy thì quả thực phải chạy trốn trong lúc quân Cửu Vệ còn quản lý, nêu skhoong chờ tướng quân trẻ tuổi kia với Thái Giang đến đây, người khác thì còn đỡ nhưng Quân Quân cô nương nhất định là người đầu tiên bị nhận ra!
Không thể để điều đó xảy ra được!
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Để cháu quan sát hai ngày nghĩ đối sách, nếu không có gì xảy ra thì ngày mốt chúng ta sẽ đi.” Bạch Quân Quân bình tĩnh phân phó.
“Được.” Mọi người nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng mà ở loạn thế này, hy vọng mọi người hiểu rõ, chúng ta có thể bảo toàn bản thân đã không dễ, người khác như thế nào chúng ta thật sự hữu tâm vô lực.”
“Quân Quân cô nương yên tâm, chúng ta hiểu rõ.”
Lão Khâu thúc là người hiểu biết, tuy Bạch Quân Quân không nói rõ nhưng ông hiểu được ý của nàng.
Quả nhiên mấy người họ vừa bàn xong, đã liên tục có mấy người tìm tới lão Khâu thúc, nói bóng nói gió hỏi lựa chọn của lão Khua thúc.
Lão Khâu thúc cũng không gạt họ, chỉ nói Khâu gia chọn qua cầu.
Mọi người vui vẻ ra mặt, lập tức biểu đạt suy nghĩ hợp lại với đội lão Khâu thúc cùng tiến cùng lùi.
Nhưng lão Khâu thúc lại dứt khoát từ chối.
“Nhà ta nhiều người đã đủ gây chú ý rồi, nếu như bây giờ mà kết bè kết đội, e là chúng ta cố gắng hồi lâu vẫn sẽ nằm ở hàng cuối đội ngũ, lão hủ không muốn liên lụy mọi người, nên cứ hành động đơn lẻ đi, có khi còn có thể nhích từng chút một về phía trước.”
Tuy mọi người lại cầu mời thêm lần nữa, nhưng lão Khâu thúc vẫn vô cùng kiên định như vậy.
Câu từ chối này có ba phần uyển chuyển bảy phần tự hạ mình xuống, mọi người dù bị từ chối cũng không đến mức trở mặt.
Bản chất của chạy nạn là lấy bản thân làm trung tâm, không có chuyện vì mấy ngày tụ lại thành đoàn mà lập tức được trở về những ngày giúp đỡ canh gác láng giềng quê nhà trước kia.
Còn nữa, không phải mọi người muốn tụ lại thành đoàn là vì muốn lợi dụng lẫn nhau thôi sao?
Người ta không muốn, thì họ cũng chẳng có cách nào.
Mọi người chỉ có thể tìm đường thoát khác.
Tới cuối cùng, đội ngũ lớn với hơn bốn trăm người, có bốn trăm người chọn đường thứ nhất, còn ba bốn mươi người chọn đường thứ hai, trong đó bao gồm tức phụ với tiểu tôn tử của Vương đại phu.
Sau khi Lý Văn Li biết còn đặc biệt đưa cho họ bản đồ vẽ ngọn núi vô danh, cũng kêu Tiểu Thiền hộ tống đi vài dặm đường.
Hành động này xem như là trả nợ ân tình cho Vương đại phu đã bỏ mình nơi đồng không mông quạnh.
Còn về phần lựa chọn thứ ba, đội ngũ lớn như vậy không có ai chọn nó.
Tiểu Thiền có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua gia đình lão Khâu thúc.
Tuy trong lòng họ hy vọng gia đình lão Khâu thúc có thể đồng hành, rốt cuộc cho dù là lão Khâu thúc hay ba nhi tử với đồ đệ đều rất có năng lực, nếu có thể liên hợp kế hoạch của họ sẽ có phần thắng cao hơn.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, nhà của lão Khâu thúc với mấy nhi tử có phụ nữ và trẻ con, quả thực không nên mạo hiểm với họ, tiếc nuối của Tiểu Thiền không còn nồng nặc như vậy nữa.