Cứ như vậy, một liên minh to như vậy lặng im không tiếng động tan rã, ngoại trừ cả nhà lão Khâu thúc vẫn còn ở tại chỗ, thì phần lớn những người khác đã cố chen chúc về phía trước.
So với mọi người tiến lên cố đuổi kịp giờ lên cầu, thì cả nhà lão Khâu thúc do Bạch Quân Quân cầm đầu lại đứng yên tại chỗ, không làm gì cả.
Bấy giờ Bạch Quân Quân vẫn vui vẻ thoải mái, dựa vào đại thụ nghỉ tạm.
Lão Khâu thúc ngồi một lát, rồi lặng lẽ cầm lấy cái xiên đi cùng mấy đứa con trai ra bờ sông thử vận may.
Mấy hôm nay Bạch Quân Quân không ngủ thì là chuẩn bị đi ngủ, Lưu thị không khỏi có chút lo lắng.
Dù sao chỉ có cơ thể không thoải mái mới thích ngủ, Quân Quân cô nương đừng bị bệnh gì mới được.
Bây giờ trời đã vào hè, cho dù ngồi yên cũng thấy nóng, chứ đừng nói là ngủ ngoài trời như vậy.
Nhìn thấy trên trán Bạch Quân Quân toát mồ hôi, Lưu thị chu đáo bứt mấy chiếc lá cây to quạt gió cho nàng.
Bạch Táp Táp thấy vậy vội chạy tới nhận lấy việc của Lưu thị, Lưu thị cười lắc đầu với nàng: “Ngươi cũng ra bờ sông chơi đi, ở đây giao cho ta là được.”
Bạch Táp Táp nhìn Lưu thị luôn cười hiền lành dễ mến mà rất xúc động.
Từ trên người họ, nàng cảm nhận được cái thiện và tình yêu to lớn đích thực, không khỏi lúng ta lúng túng nói: “Lưu tẩu tử, sau này ta nhất định sẽ báo đáp tỷ.”
Lưu thị bị lời hứa hẹn trẻ thơ này chọc cười: “Không phải chỉ là quạt mấy cái thôi sao, có bao lớn đâu chứ, không phải cảm tính như vậy. Nếu thật sự muốn báo đáp, vậy sau này ngươi dạy cho Tiểu Sơn biết mấy chữ là ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
Bạch Táp Táp nghe xong liên tục gật đầu: “Cái này đơn giản, trưởng tỷ của ta là thiên hạ… ta ta đã học Thiên Tự Văn, sau này dạy bài vỡ lòng cho Tiểu Sơn không phải là vấn đề, chờ Tiểu Sơn lớn hơn chút kêu trưởng tỷ của ta dạy hắn hoặc để hắn đi thi tư thục đều được hết.”
Lời nói của Bạch Táp Táp đưa Lưu thị đến một tương lai tốt đẹp.
Nghĩ đến họ có thể tìm được một chỗ yên ổn đặt chân, Tiểu Sơn còn có thể đi học ở tư thục, nàng ấy không khỏi cảm khái: “Nếu tất cả đều có thể làm được thì tốt quá.”
“Nhất định sẽ làm được, chỉ mấy ngày nữa thôi chúng ta sẽ đến miền nam.”
Bạch Táp Táp có sự tin tưởng khó hiểu vào Bạch Quân Quân, nàng tin trưởng tỷ nhất định sẽ thành công đưa họ vào miền nam.
Nhưng Lưu thị không lạc quan được như Bạch Táp Táp.
Dù sao trước mắt có tới mấy chục ngàn lưu dân, muốn cạnh tranh với mấy người này bắt được ghế lên cầu thì nói dễ hơn làm.
…
Hôm sau, bốn trăm hoang dân ngoại trừ phần nhỏ đứng lại tại chỗ, thì những người khác đều đã chen vào đội ngũ đằng trước.
Mà nửa đêm hôm qua xe ngựa của đội bảy người cũng lặng im không tiếng động rời đi.
Lúc đó Bạch Quân Quân nghe thấy tiếng động lạ khẽ mở mắt dậy, lập tức nhìn thấy Tiểu Thiền ngồi xổm bên cạnh nàng: “Chúng ta phải đi rồi, bản thân các ngươi tự bảo trọng. Đúng rồi, công tử nói nếu có cơ hội vào miền nam, thì cố gắng đi về chỗ vô chủ, bên đó khá an toàn.”
Tiểu Thiền nói xong nhẹ nhàng nhún xuống đất đuổi theo chiếc xe ngựa biến mất trong màn đêm ở đằng trước.
Lúc ấy Bạch Quân Quân còn mớ ngủ, đột nhiên bị người ta gọi tỉnh rồi nói liến thoắng cả đống.
Ban đầu còn hơi khó hiểu, sau khi nghe xong đã hiểu hắn có ý gì.
Nhưng mà khi đó đám người Tiểu Thiền đã đi không thấy bóng dáng.
Nhưng dù vậy nàng cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng đây là những gì Lý Văn Li muốn nói riêng với nàng.
Từ hồi hắn kêu Tiểu Thiền tiễn hậu nhân của Vương đại phu một đoạn là có thể nhìn ra được, người này là kiểu có ân tất báo, hắn kêu Tiểu Thiền nói vậy tất nhiên là để dặn dò lão Khâu thúc.
Bạch Quân Quân lại lần nữa phải cảm khái nhân phẩm của hôn phu tiền nhiệm không tệ, lại lỡ mất dịp tốt với một bằng hữu như vậy thật là đáng tiếc.
Bấy giờ đang là giờ sửu, mới có hai ba giờ, nhưng mà chỉ có ban đêm mới thổi gió lạnh tới, xua tan oi bức trong không khí trở thành hư không.