Lời nói của Bạch Quân Quân khiến cho họ tập trung vào việc chính.
Họ không có nồi chén gáo bồn gì quá, nếu nấu canh cá giống lúc trước thì quá phi thực tế vì họ không có nồi.
Nhưng nướng cá thì quá thu hút chú ý, bởi vì một khi nướng lên mùi hương có khi sẽ bay tới tận Bích Lạc chứ đừng nói là mấy người phía trước, bọn họ sẽ chạy theo mùi thơm đến đây.
Nhưng mà đây không phải là vấn đề đối với Khâu gia đã có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã phong phú.
Khâu Nhất đi ra bờ sông hái vài phiến lá xanh không nhìn ra chủng loại quay về, bọc kín ba con cá lại, lão nhị lão tam cũng ra bờ sông xới một đống bùn ướt về.
Rồi sau đó ba người hợp sức đắp một lớp bùn thật dày thật kín quanh mấy con cá.
Khi bọn họ làm mấy cái đó, lão Khâu thúc ngồi bên cạnh đã làm bếp nhóm lửa, Lưu thị thì dẫn mấy tiểu hài tử đi khắp nơi gặp củi.
Mọi người phân công rõ ràng, chỉ chốc lát sau đã bỏ cá vào đống lửa nướng.
Mấy ngày nay họ toàn ăn nấm nấu trong ống trúc, dù có lương thực phân phát của Uy Phong đường, nhưng cũng dùng cách đó nấu, không ngờ không nồi không bếp lại còn có thao tác thế này!
“Đống bùn này…” Bạch Quân Quân chỉ chỉ cá tượng đất đã được ném vào đống lửa có hơi khó nói.
“Nấu đồ ăn như này có thể giấu đi mùi thơm.” Lão Khâu thúc biết Bạch Quân Quân có hứng thú với đồ ăn, rất kiên nhẫn nói với nàng: “Nếu đủ thời gian thì làm cái lò hầm đất nấu còn ngon hơn nữa, đặc biệt nướng gà ăn mày thơm lắm, sau này nếu có cơ hội chúng ta sẽ thử lại.”
Bạch Quân Quân liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy tò mò.
Theo thời gian trôi đi, mấy lớp bùn kia đã dần thay đổi, rồi nứt ra một cái khe, Khâu Đại nhanh tay lẹ mắt kéo chúng ra ngoài.
Bây giờ, sáu miệng ăn Khâu gia với ba miệng ăn Bạch gia vây kín thành một vòng, trên mặt cả đám tràn đầy thành kính nhìn mấy cục bùn siêu to này.
Khâu Đại là người có sức lao động khỏe nhất cả nhà, hắn phụ trách lấy thức ăn ra.
Hắn cầm lấy cây dao ngắn, rạch vài đường trên lớp bùn, lớp bùn đó theo tiếng mà nứt ra.
Sau khi trải qua lửa lớn lá cây đã sớm rút đi màu xanh lục, trở nên khô héo úa tàn, nhưng khi mở chúng nó ra thì lại có một mùi thơm xộc vào mũi.
Khâu Đại động tác nhanh lẹ mở ra hai cục bùn còn lại, ba đống lá cây khô vàng lộ ra trước mắt mọi người.
Đẩy đám lá cây khô vàng kia ra, lại có mùi thơm thịt cá nồng nàn xông vào mũi, nhưng mà còn kích thích hơn mùi thơm là vẻ ngoài của ba con cá lớn, cách nướng này khác hoàn toàn với cách nướng trực tiếp trên lửa than.
Tuy da dá có hơi khô nhưng không đến độ thành than, nó vẫn giữ nguyên hình dáng, có điều trông hấp dẫn hơn nhiều.
Khi Bạch Quân Quân bắt cá thấy ba con cá này nhìn bình thường, nhưng bây giờ xem hình dáng thật của chúng nó bỗng thấy muốn quay lại bắt thêm mấy con nữa.
Mọi người đã lâu rồi chưa ăn thịt cá, nhìn ba con cá này, bụng đều không biết cố gắng kêu vang.
Tuy thèm nhưng mọi người lại không nỡ ăn, đều nhường cho bọn nhỏ.
Bạch Quân Quân lại rất hào phóng phất tay: “Mọi người ăn đi, ăn no rồi lên đường.”
“?” Mọi người bỗng ngơ ra.
Lời này nghe qua không thấy quá cát lợi.
Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của mọi người, Bạch Quân Quân ho khan: “Ý ta là, ngày mai chúng ta sẽ qua cầu.”
“...”
Qua cầu, qua cầu Nại Hà hả?
Mọi người còn chưa hoàn hồn lại kịp.
Bạch Linh Vũ là người đầu tiên hoàn hồn: “Trưởng tỷ, ngay chúng ta sẽ đi hả?”
“!!!” Mọi người ngay người: “Mai… ngày mai đi??”
“Đúng vậy, nhưng đầu tiên phải ăn no trước đã.”
Mọi người chợt nghe thấy tin tức này, nước mắt nước mũi lập tức trào dâng.
“Đừng kích động, chúng ta chén sạch con cá này trước đã.” Bạch Quân Quân vẫn tập trung vào con cá của nàng.