Giờ phút này đây, trong mắt Bạch Quân Quân chỉ có mấy con cá.
Còn về phần ngày mai hay ngày mốt đi, nàng thấy có thể ăn xong rồi nói sau.
Con này tên là cá hoa, lần đầu tiên nàng được ăn nên không kịp đợi nói.
Mọi người kịp phản ứng lại, nhanh tay bốc ăn.
Người ta bảo ruột quá đắng lắm không ai ăn, nhưng bây giờ mọi người còn hơi sức đâu mà bận tâm ruột cá với cá khô gì chứ.
Người lớn ăn sạch đầu đuôi nội tạng, còn thịt cá thơm ngon thì nhường hết lại cho mấy tiểu hài tử.
Bạch Quân Quân nhìn động tác rất nhỏ của người nhà Khâu gia không khỏi cảm thán, đôi khi sự thiện lương đã thật sự khắc sâu vào trong xương cốt của một người.
Nhưng mà ngày mai phải đi, quả thực nên ăn no rồi hẵng lên đường, cho dù xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng có thể làm một con ma no mà.
Vì thế buổi tối nàng đến khu vực không người, dùng cách tương tự bắt được mười con cá về.
Bây giờ mỗi người một con, còn thừa lại một con có thể chia nhau ăn, thêm cả cháo loãng do Cửu Vệ cho, không ai phải nhường ai hết, mọi người đều hạnh phúc muốn bay lên.
Mấy người lão Khâu thúc nhìn Bạch Quân Quân khiêng mười con cá đều kinh ngạc tới rớt hàm.
Hôm qua Khâu gia cũng có người đến bờ sông bắt cá, nhưng họ loay hoay cả một ngày vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Kết quả ông tổ nghề bắt cá này mới đi ra ngoài một lát, đã làm đảo điên nhận thức của mọi người.
“Này… Quân Quân cô nương, chẳng lẽ nhà ngươi là ngư dân hả?”
Bạch Quân Quân xấu hổ ho khan một tiếng: “Lòng sông có loại một loại giun cá rất thích ăn.”
Bọn họ nửa tin nửa ngờ, nhưng… ngoại trừ tin tưởng thì họ có thể làm gì khác nữa đâu? Bàn về kỹ thuật họ không biết, còn đi thử xem có đúng không thì thời gian không cho phép.
Dẫu sao mai còn phải rời khỏi đây mà!
Bởi vậy tất cả mọi người không dài dòng nữa, nhờ có buổi sáng phối hợp tác chiến, bây giờ họ phối hợp càng chặt chẽ hơn.
Nếu đổi thành bình thường lui tới, gia đình lão Khâu thúc ở đây mân mê gì đó chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
Nhưng nay đã khác xưa, bây giờ vị trí tới gần đầu cầu vô cùng khó cầu.
Những người chiếm trước vị trí tốt cứ như đã đóng đinh tại chỗ đó, trừ khi lúc phát cháo là rời khỏi, ngoài ra hoàn toàn bất động.
Nhưng khi lấy cháo, vị trí của mọi người khó tránh khỏi lại thay đổi thành vòng khác.
Giờ đây mọi người đang vì chỗ của vòng mới mà nắm tóc nhau, nào có ai đi quan tâm mấy kẻ núp trong rừng cây ăn vụng chứ.
Cũng vì nguyên nhân đó, mà mấy người lão Khâu thúc núp trong rừng gặm cá uống cháo loãng, cảm giác dạ dày được lấp đầy hạnh phúc đến muốn bay lên.
“Hy vọng những ngày sau sẽ thuận lợi giống như hôm nay.” Khâu Đại cảm thán.
“Chắc chắn sẽ như vậy, sau khi tới phía nam chúng ta tìm nơi non xanh nước biếc trú ngụ, rồi chăm chỉ luyện tập kỹ thuật thả câu do Quân Quân cô nương truyền thụ.”
Mấy lời này của lão Khâu thúc chọc mọi người đều cười.
“Đến lúc đó chúng ta tổ chức một cuộc thi, xem ai câu được nhiều nhất đi, Quân Quân cô nương phải làm trọng tài đó nha.”
“Con cũng muốn tham gia!” Tiểu Sơn phấn khích hưởng ứng.
Lưu thị bất đắc dĩ gãi gãi mũi Tiểu Sơn: “Cái gì cũng có phần của con, đến lúc đó con phải theo Táp Táp tỷ tỷ học chữ, không cho đi đâu hết.”
Đã lâu rồi mọi người chưa thảnh thơi ngồi trò chuyện như vậy, cứ như quay về quá khứ.
Nhưng mà sự thảnh thơi của họ chỉ kéo đến trước nửa đêm, khoảng cách đến giờ mẹo ngày càng gần, đoàn người từng người một thức dậy hết.
“Quân Quân cô nương, sắp đến giờ mẹo rồi, mau dậy đi.”
“Trễ chút nữa là không kịp đâu.”
Nối tiếp đêm qua bị Tiểu Thiền đánh thức, hôm nay Bạch Quân Quân lại bị lay tỉnh ngơ ngác nhìn họ một cái, rồi lại nhìn thoáng qua ánh trăng.