Trước mắt nhiều lắm là mới ba giờ rưỡi, cách giờ mẹo còn một tiếng rưỡi.
Bạch Quân Quân vô lực ngã xuống: “Không vội, giờ mẹo rồi mình xuất phát.”
“Vậy có tới kịp không?” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ còn tưởng đâu Quân Quân cô nương nói hôm nay đi là nhân lúc người khác ngủ lén chen lên phía trước, ai ngờ Quân Quân cô nương nhìn thoáng qua mấy giờ rồi lại ngã đầu ngủ tiếp.
Nàng không nhân lúc đoàn người chưa dậy đi thì muốn chừng nào mới đi đây? Chờ bọn họ thức dậy thì sẽ không có cơ hội nữa!
Mọi người gấp đến độ muốn chết, nhưng Bạch Quân Quân lại không hề quan tâm nhắm mắt ngủ say sưa.
Nhưng mấy hôm nay mọi người đã có hiểu biết nhất định với Bạch Quân Quân, đến bây giờ nàng còn bình tĩnh như thế, chứng tỏ cách lên cầu tất nhiên không giống như họ nghĩ.
Mọi người nhìn nhau một cái, trong phút chốc không biết phải làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn nhau.
Qua thêm nửa canh giờ nữa, khi mọi người chìm vào giấc ngủ thứ hai thì bỗng dưng Bạch Quân Quân lại mở mắt.
“???” Mọi người đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Quân Quân lại đột nhiên quay đầu nói với mọi người: “Bọn họ ra tay rồi, chúng ta phải lập tức đi thôi.”
“Ai ra tay?” Mọi người lại bay ra vẻ mặt ngơ ngác.
Bấy giờ Bạch Quân Quân đã nhanh chóng giúp Bạch Táp Táp đeo tiểu Thự Sam lên lưng, rồi lại đeo yến đội mũ cho Bạch Linh Vũ.
Dáng vẻ chúng ta nhanh chóng chạy nạn, trước tiên đừng hỏi gì cả.
Họ nhìn thấy động tác của Bạch Quân Quân thì không khỏi căng thẳng kiểm tra hành lý.
Nhưng hành lý của họ đã sớm mất sạch, bây giờ ngược lại chỉ có Bạch Quân Quân không những có một cái cây còn có một xe đẩy tay nhỏ, hành lý coi như lỉnh kỉnh.
Khâu Đại muốn giúp Bạch Táp Táp khiêng xe đẩy tay nhỏ, nhưng Bạch Táp Táp lại khí phách lắc đầu dứt khoát kêu không cần, nàng thoải mái xách lấy xe đẩy tay nhỏ làm đầu tàu gương mẫu tiên phong đi trước, dáng vẻ đó không giống như xách xe đẩy tay mà giống như giương cờ hơn.
Mấy người họ đi một lát lại quay về sau đoàn người mênh mông. Bạch Quân Quân không tham gia vào đoàn người mà trực tiếp dẫn họ vòng ra sau bìa rừng.
“???” Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt nhìn bốn phía.
Mấy nhánh cây um tùm tươi tốt cao chọc trời, thậm chí còn có cành cây trên người nó quấn quanh rất nhiều vòng dây leo.
Dù đã nhiều lần tới đây nhưng giờ họ không đi thằng, mà đi theo bìa rừng không phải càng đi càng lệch hay sao?
Bạch Quân Quân không màng nghi ngờ của mọi người, chỉ chọn một cành cây thô to nhất, rồi sau đó túm lấy dây leo rũ xuống của nó, xác định nó rất vững chắc rồi mới nắm mấy dây leo đưa cho lão Khâu thúc.
“Sức dẻo dai của dây mây này rất tốt, lát nữa mọi người đi theo ta, chúng ta cùng nhau đu đến đằng trước.”
“Đu tới đằng trước?” Cả nhà lão Khâu thúc trợn to hai mắt.
“Đúng vậy, đường bộ đi không thông, đường thủy thì không có bản lĩnh, chúng ta chỉ có thể dựa vào đường hàng không trên trời thôi.”
Bạch Quân Quân cười thản nhiên.
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc!
Quân Quân cô nương này thật dám nghĩ! Thảo nào tối qua họ hỏi thế nào nàng cũng không nói cách lên cầu!
Tuy cách này nghe thì không tệ.
Nhưng khoảng cách đến cầu còn dài hơn dây leo này mọc nữa, sao bọn họ có thể đu lên trước được?
“Yên tâm đi, dây leo này còn dài còn chắc hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
“Nhưng… ta không biết leo cây.” Lưu thị khó xử.
“Hai người ôm một dây leo không thành vấn đề, ôm vào lòng ấy.”
Bạch Quân Quân trả lời chắc nịch với mọi người rồi bắt đầu cho nàng, Bạch Táp Táp với Bạch Linh Vũ nắm lấy dây leo.
Tuy mọi người thấy thấp thỏm nhưng cũng chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống, cắn răng quấn lấy dây leo như họ.
Trong đó Khâu Nhị Khâu Tam ôm một dây, lão Khâu thúc với Tiểu Sơn ôm một dây, Khâu Đại với vợ ôm một dây.