Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153. Truy Binh Đến Rồi

Chương 153. Truy binh đến rồi Chương 153. Truy binh đến rồi

Mọi người cột chắc dây mây rồi lên trên thân cây theo thứ tự.

Cũng may mấy người này đều lớn lên trong rừng rậm, có lẽ xuống nước đánh cá thì không quen nhưng nhảy lên đáp xuống trên thân cây thì lại vô cùng thoải mái.

Trong lúc mấy người buộc dây mây vừa trèo lên cây xong, cuối cùng cũng đến giờ mão.

Bên kia cầu, Cửu Vệ mới bắt đầu cho đi, quả nhiên lại có rất nhiều người không biết từ đâu xuất hiện bên hai cánh của hoang dân.

Sự tức giận tích góp từng chút từng chút một vài ngày nay của hoang dân rốt cuộc cũng bùng nổ, mọi người không còn khách sáo với những người chen ngang này nữa, nhưng mà tất cả những người chen ngang này lại đều là Cửu Vệ giả dạng, sao những hoang dân yếu đuối có thể chống lại được?

Những người chen ngang đẩy mạnh hoang dân ra, ngay cả Cửu Vệ canh gác cũng quát lớn với hoang dân: “Ai dám làm loạn, giết không tha.”

“Tướng quân minh xét, không phải là thảo dân làm loạn mà là bọn họ coi thường luật pháp, công nhiên chen ngang.”

Có người nhịn không được kêu oan cho chính mình.

“Xoẹt” một tiếng, Cửu Vệ rút đao ra: “Ngươi dám dạy ta làm việc?”

Lưỡi đao lạnh lẽo vô cùng chói mắt trong bóng đêm, trong thoáng chốc mọi người đều im lặng.

“Ta không quan tâm các ngươi xếp hàng hay là bay lên trời chui xuống đất, tóm lại ta chỉ thừa nhận những người đến trước mặt ta. Còn nữa, đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nếu ngươi có bản lĩnh thì ngươi cũng chen ngang đi, đừng có nói cái gì mà không công bằng, thế giới này vốn là không công bằng.”

Những lời của Cửu Vệ tuy thô lỗ nhưng cũng có lý, song cũng bởi vì những lời này quá mức chân thật nên đã làm cho những hoang dân ở dưới đỏ mắt.

Chẳng qua bọn họ chỉ là những người quê mùa chân lấm tay bùn, nếu thật sự có bản lĩnh thì sao lại phải chạy trốn, sống lưu lạc đầu đường xó chợ?

Nhưng mà trước mắt, ngoài việc nuốt xuống cục tức này, ngậm bồ hòn làm ngọt thì bọn họ có thể làm gì nữa?

Bạch Quân Quân thấy cảnh tượng như vậy, biết thời cơ đến rồi.

Nàng ra lệnh một tiếng, bảo lão Khâu thúc xuất phát theo mình.

Bạch Quân Quân dùng sức điểm mũi chân xuống, nhanh chóng rời khỏi thân cây.

Nàng giống như người rừng trong truyền thuyết, kéo dây mây bay về hướng cầu.

Đương nhiên, nàng còn lợi hại hơn người rừng một chút, ít nhất nàng biết khống chế dây mây, dây mây có thể đưa nàng đến bất kỳ nơi nào nàng muốn mà thân thể không cần dùng một chút sức lực nào.

Mà lão Khâu thúc nhìn thấy Bạch Quân Quân bay ra ngoài như cung tên rời cung thì cũng cắn răng duỗi chân bay theo nàng về phía trước.

Tiểu Sơn trong lòng ông đầu tiên là cảm nhận được một cơn gió lạnh ập vào mặt, tiếp theo dường như lại bị chim nhỏ tự do bay lượn hấp dẫn, Tiểu Sơn hưng phấn mở mắt ra xem cây cầu càng ngày càng gần.

Lão Khâu thúc cũng thật sự kinh ngạc, dây mây này chẳng những cứng cỏi giống như có suy nghĩ của riêng mình, hơn nữa ông cũng chưa dùng lực gì cả mà dây mây đã đưa thẳng ông đến nên muốn đến, đây thật sự là một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy trên đầu mình đột nhiên có mấy người giống như lời nói của Cửu Vệ, bọn họ dùng phương pháp bay lên trời chui xuống đất, lướt qua bầu trời bay thẳng về đầu cầu.

“Làm phiền nhường đường.”

Bạch Quân Quân gào lên một câu với Cửu Vệ đang đứng giữa cầu.

Thủ lĩnh Cửu Vệ nhìn thấy mấy người bay đến từ trên bầu trời, theo bản năng muốn rút đao ra.

Nhưng mà đợi Bạch Quân Quân hạ xuống đất rồi ngẩng mặt lên, Cửu Vệ lại mở to hai mắt nhìn: “Bạch... Bạch tiểu thư?”

“?”

Bạch Quân Quân nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ cảm thấy người này hơi quen mặt.

Không đợi nàng lên tiếng, phía sau lần lượt vang lên tiếng gió, báo hiệu nhóm người lão Khâu thúc và huynh đệ Khâu gia cũng tới rồi.

Bạch Quân Quân không quan tâm đến việc chào hỏi với người này, xoay người giúp đỡ bạn đồng hành của mình.

Những hoang dân xếp hàng thấy cảnh tượng như vậy thì tất cả đều trở nên ngây ngẩn.

Đúng lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa.

Mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một đội quân Tuyên Uy hơn một trăm người, người nào người nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc xông đến đây, tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa dẫn đầu chính là Chu Đào.

Hắn trơ mắt nhìn mấy người đeo cung tên trên lưng phóng lên cầu, khoảng cách giữa hai bên chỉ chênh lệch một chút xíu mà thôi.

Chu Đào muốn xông lên phía trước nhưng mấy vạn người đang chặn kín con đường, hắn không khỏi gào lên giận giữ: “Quân Tuyên Uy lùng bắt thổ phỉ, những người không liên quan mau tránh ra.”

Bình Luận (0)
Comment