Lúc đó, ngoài bốn trăm hoang dân đồng hành với đội quân bảy người biết nguyên nhân thì tất cả những người còn lại đều chẳng hay biết gì, nhìn thấy quân Tuyên Uy đằng đằng sát khí kêu gào xua đuổi mọi người thì đều bày ra vẻ mặt mờ mịt.
“Nơi này giao cho ngươi.”
Bạch Quân Quân dặn dò một tiếng với Cửu Vệ có vẻ nhận ra nàng kia, nhanh chóng cởi bỏ dây mây, một nhà lão Khâu thúc cũng bắt chước theo, sau khi cởi bỏ xong dây mây, chín người lao lên trên cầu, không hề quay đầu nhìn lại.
Tướng quân trẻ tuổi kia nhìn thấy người mình muốn bắt chạy trốn ở ngay trước mắt, há có thể đồng ý?
Nhưng những hoang dân trước mắt vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ không hề động đậy, giống như cố tình khiến cho hắn bức bối.
Chu Đào không khỏi ném mạnh ngân thương về phía những người chắn đường đi của hắn, những hoang dân gần hắn nhất bất ngờ không kịp đề phòng lập tức bị chém làm đôi, đầu thân mỗi thứ một nơi.
Nhìn thấy biến cố này, nhóm hoang dân rốt cuộc cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng đội ngũ hoang dân sợ tới mức chạy tán loạn sang hai bên, những người ở giữa thì chạy lên phía trước, những người ở phía trước thì chạy lên cầu.
Có mấy người thông minh cũng noi theo nhóm người của Bạch Quân Quân, túm lấy dây mây đu về phía trước.
Tóm lại, tình cảnh lập tức trở nên không thể khống chế được.
Dù sao số lượng Cửu Vệ ngăn ở đầu cầu cũng ít, càng ngày càng nhiều người muốn chen chúc lên cầu, Cửu Vệ cũng không kiềm được đành rút đao ra.
“Không được lên nữa, cây cầu này không chịu nổi trọng lượng, sẽ sụp xuống.”
Nhưng sao hoang dân có thể quan tâm đến lời này được nữa, quân Tuyên Uy ở phía sau đã giết người, nếu bọn họ không chạy đến Bích Lạc thì đời này còn sống sót nổi không?
Cơ hội như vậy chỉ đến một lần, mọi người đều khí thế bừng bừng xông về phía trước.
Cửu Vệ không còn cách nào, chỉ có thể vung đao chặn lại.
Phía trước có đao của Cửu Vệ, phía sau lại có trường mâu của quân Tuyên Uy, hoang dân bị kẹp ở giữa đi tới không được mà bước lui cũng chẳng xong, chỉ có thể xâu xé lẫn nhau với hai thế lực này.
Bọn họ không có đao thương liền dùng máu thịt ngăn cản, người này ngăn chặn đao, người kia giữ lấy trường mâu, trong thoáng chốc cảnh tượng trở nên hỗn loạn không thể chịu nổi.
Chu Đào thừa dịp hỗn loạn này xông lên cầu, thủ lĩnh Cửu Vệ cũng không quan tâm đến hoang dân nữa, lập tức chặn Chu Đào lại.
“Chu Đào, thời điểm hiện tại là Cửu Vệ canh giữ cầu Nam Bắc, nếu ngươi lên cầu thì chẳng khác nào xé rách ước định của đôi bên.”
“Ta không có ý định tranh đoạt quyền khống chế cầu Nam Bắc, ta chỉ lùng bắt thổ phỉ mà thôi.” Trong mắt Chu Đào tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Hoang đường, tất cả những người ở nơi này đều là hoang dân, ở đâu ra thổ phỉ?”
“Những kẻ vừa rồi ngươi để cho chạy mất chính là thổ phỉ mà ta muốn bắt. Thức thời thì tránh ra cho ta.”
Chu Đào nói xong liền muốn xông lên phía trước, Cửu Vệ kia giơ đao lên ngăn cản.
“Ngươi nói lên liền lên, ngươi có để Cửu Vệ vào mắt không hả?”
“Ngươi ngăn cản ta, tương đương với việc làm bạn với thổ phỉ, Cửu Vệ và thổ phỉ thông đồng làm bậy, làm sao còn giữ được lòng tin của công chúng mà tiếp tục canh giữ cây cầu này?”
Chu Đào nói xong, vung ngân thương lên đánh nhau với Cửu Vệ.
Thủ lĩnh đôi bên đã đánh nhau, đội ngũ của bọn họ cũng từ bỏ việc đối kháng với hoang dân, tất cả đều quay sang chém giết lẫn nhau.
Nhưng Cửu Vệ chỉ có mấy chục người mà một phân đội nhỏ của quân Tuyên Uy đã có hơn một trăm người, bọn họ chỉ cần để lại một nửa giằng co với Cửu Vệ, còn lại tất cả những người khác đều mang theo trường mâu đi về phía trước.
Bạch Quân Quân và lão Khâu thúc biết tình hình không ổn, tất cả đều nhanh chân chạy về phía trước.
Để không lãng phí thời gian, Lưu Thị bế Tiểu Sơn, lão Khâu thúc cũng bế Bạch Linh Vũ, ba huynh đệ Khâu gia tự động đi sau đội ngũ, để giảm xóc cho bọn họ.
Nhưng mà chạy mãi chạy mãi, Bạch Quân Quân liền cảm giác được thân cầu lung lay dữ dội.
Nàng nhìn cây cầu gỗ cũ kỹ này một cái, không khỏi nhíu mày.
Chỗ rộng nhất của mặt sông lên đến cả trăm dặm, mà mặc dù nơi này là vị trí hẹp nhất của dòng sông nhưng mặt cầu cũng rộng đến hai nhận[1], cũng chính là hai nghìn thước.
[1] Đơn vị đo lường thời xưa
Nếu đây là cầu bê tông cốt thép thì nàng hoàn toàn không sợ, nhưng mà đây lại là một cây cầu gỗ không biết đã phơi nắng phơi gió biết bao lâu.