Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 155 - Chương 155. Rơi Xuống Nước

Chương 155. Rơi xuống nước Chương 155. Rơi xuống nước

Truyền thuyết kể rằng lịch sử của cây cầu này còn có thể ngược dòng về thời kỳ lập quốc ba trăm năm trước.

Thật sự đã xa xưa lắm rồi.

Không dễ dàng gì mới có thể bảo dưỡng được cây cầu không an toàn này, bây giờ đột nhiên cây cầu lại phải chịu tải hơn một vạn người, vì thế những thanh gỗ đã bắt đầu rơi xuống nước, phát ra âm thanh khiến người ta ghê răng.

Càng khiến người khác hít thở không thông chính là ngoại trừ hoang dân ra, quân Tuyên Uy cũng đuổi theo.

Bọn họ mang theo ngân thương với mục tiêu rõ ràng, tất cả đều xông về phía nhóm người Bạch Quân Quân.

Bạch Quân Quân thầm kêu xui xẻo.

Sớm biết thế này thì đã đi luôn từ ngày hôm qua rồi, bây giờ màn biểu diễn bay lên trời chui xuống đất của bọn họ vừa vặn rơi vào trong mắt tiểu tướng kia.

Ban đầu tiểu tướng kia nhìn thấy hoang dân đông nghìn nghịt cũng không biết nên phân biệt người mình muốn tìm kiểu gì, nhưng mà Bạch Quân Quân vừa bay lên như vậy, năng lực lập tức hiển hiện rõ ràng.

Người có thể đối phó với Uy Phong Đường không phải là những người có thể bay lên trời chui xuống đất này thì còn ai khác nữa?

Đáp án vừa xem liền hiểu ngay.

Vì thế Chu Đào mới bất chấp đuổi theo.

Bạch Quân Quân không ngừng nghe thấy tiếng thét chói tai của những người bị rơi xuống nước phía sau lưng, nàng quay đầu nhìn lại, đúng là quân Tuyên Uy đang đẩy toàn bộ những hoang dân chắn trước mặt xuống nước.

Hoang dân không hề đề phòng, bị hất xuống nước tựa như sủi cảo.

Nhưng mà dòng nước này vừa sâu vừa chảy xiết, những người bị ngã xuống hoặc là lập tức bị nhấn chìm hoặc bị cuốn trôi.

Quân Tuyên Uy này xông đến thật sự rất nhanh, ba huynh đệ Khâu gia cố gắng ngăn cản những người truy kích nhưng bọn họ chỉ là những người bình thường, há có thể chống chọi lại quân Tuyên Uy được huấn luyện bài bản.

Bạch Quân Quân dặn dò Bạch Táp Táp: “Đừng quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.”

Dứt lời, nàng lấy dao găm ra chạy ngược trở lại.

Nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta phải trừng lớn mắt.

Lưu Thị ôm Tiểu Sơn chạy ở phía sau, lúc này một truy binh thuộc quân Tuyên Uy đang vung đại đao lên phía sau lưng nàng ấy, sau đó chém mạnh xuống, thân hình Lưu Thị cứng đờ không nhúc nhích, nhưng mà lúc này một truy binh khác lại cầm trường mâu giáng xuống một đòn nữa, cuối cùng thân mình của Lưu Thị bị chệch đi, rơi xuống cầu.

“Lưu thẩm.”

Ánh mắt Bạch Quân Quân đỏ ngầu, ném dao găm trong tay ra, dao găm giống như một chiếc boomerang vẽ ra một đường cong, đuổi theo sáu bảy người, tính cả binh lính đã khiến Lưu Thị rơi xuống cầu một cách chính xác, rạch một vệt đỏ lên cổ những người đó.

Cùng lúc đó, Bạch Quân Quân cũng nhảy xuống giữ chặt Lưu Thị đang rơi khỏi cầu, hai người thêm một đứa trẻ, sức nặng khiến bọn họ rơi xuống nhanh hơn.

Bạch Quân Quân quay đầu lại thúc giục dị năng làm cho một cây cỏ dại bám vào cầu nhanh chóng sinh trưởng, sau đó tay mắt lanh lẹ nắm lấy cây cỏ dại này, khó khăn lắm mới làm giảm tốc độ rơi xuống của cả ba người.

Nhưng mà rốt cuộc rễ của cây cỏ dại này cũng không chống chịu được lâu, nó đang dần dần bật khỏi bề mặt cầu.

Bạch Quân Quân thúc giục dị năng lần thứ hai, khống chế rễ cây leo lên bề mặt cầu.

Đúng lúc này nàng lại cảm giác bàn tay của Lưu Thị đang nắm lấy tay mình chậm rãi buông ra.

“Nắm chặt ta.” Bạch Quân Quân cắn chặt răng hét lên với nàng ấy.

Lưu Thị lại ngước khuôn mặt tái nhợt lên, đôi mắt đỏ hoe, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Bạch Quân Quân: “Sau này xin Quân Quân cô nương giúp ta quan tâm Tiểu Sơn phần nào.”

Nói xong, Lưu Thị dùng sức nhét Tiểu Sơn trong ngực mình vào ngực Bạch Quân Quân, còn nàng ấy lại chậm rãi rơi xuống dòng sông lớn như một đóa hoa rơi rụng.

“Nương… nương.”

Tiểu Sơn ở trong ngực Bạch Quân Quân kích động giãy giụa.

Nhưng mà Lưu Thị đã nhanh chóng rơi vào trong dòng nước, sau khi tạo ra một đóa bọt sóng màu trắng bắn tung tóe thì không còn tiếng động gì nữa.

Bạch Quân Quân sững sờ nhìn Lưu Thị biến mất không còn tăm hơi, đáy mắt cũng vương nước mắt.

Lúc này Tiểu Sơn trong ngực nàng vẫn giãy giụa kịch liệt.

Sự chấn động của việc tận mắt nhìn thấy mẫu thân rơi xuống nước, ngay cả người lớn cũng không chịu nổi huống chi là một đứa trẻ.

“Nương, nương, ta muốn tìm nương ta.”

Sự giãy giụa Tiểu Sơn kéo lý trí của Bạch Quân Quân về.

Một mặt nàng phải lo việc không để cho cây cỏ dại bật ra, một mặt khác lại phải bận tâm đến Tiểu Sơn đang kích động trong ngực.

Bình Luận (0)
Comment