Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 156 - Chương 156. Cuộc Chiến Đoạt Thuyền

Chương 156. Cuộc chiến đoạt thuyền Chương 156. Cuộc chiến đoạt thuyền

Ngay tại lúc tiến thoái lưỡng nan này, một sự việc khiến người ta càng không thể lường trước được lại xảy ra.

Một con thuyền gỗ đang nhanh chóng chạy về phía cây cầu bên này nhưng mà phía sau nó còn có hơn mười chiếc thuyền theo đuôi.

Thị lực của Bạch Quân Quân vô cùng tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên mỗi boong thuyền của hơn mười con thuyền đang đuổi theo đều có gắn một máy bắn đá.

Lúc này đang có người không ngừng chuyển đá từ trong boong thuyền ra.

Mà bên bờ sông cách đó xa hơn một chút cũng có rất nhiều máy bắn đá đang được đẩy ra.

Những máy bắn đá đó như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con thuyền nhỏ đang lắc lư tựa một chiếc lá liễu.

Không cần nhiều lời, Bạch Quân Quân lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên mặt sông.

Đội quân bảy người đã đoạt thuyền thành công nhưng mà không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đoạt thuyền khiến cho quân Tuyên Uy đóng tại làng chài phải cử toàn bộ lực lượng ra đánh.

Vốn dĩ hắn chọn đường thủy còn nàng chọn đường bộ, người nào lo thân người nấy, cho dù người kia gặp phải chuyện gì thì người còn lại cũng không thể xen vào, nhưng tình huống bây giờ lại không giống như vậy.

Thuyền của Lý Văn Li đang chạy về phía bên này với tốc độ tối đa mà đích nhắm của những viên đá đó không thể nghi ngờ gì nữa, đúng là ở ngay bên này.

Lúc này cây cầu lớn vốn đã tràn đầy nguy cơ, càng đừng nói đến Bạch Quân Quân đang treo mình dưới cầu như một con nhện, lúc này nếu một tảng đá bắn lại đây, vậy thật sự là…

Nhưng mà sợ cái gì cái đó lại đến, Bạch Quân Quân vừa suy nghĩ như vậy, những tảng đá dày đặc lập tức bay lại đây như mưa.

Mẹ kiếp!

Bạch Quân Quân nhịn không được mắng một câu thô tục ở trong lòng.

Dường như quân Tuyên Uy không thèm để ý đến sự sống chết của dân chúng trên cầu, cứ thế điên cuồng bắn những tảng đá lớn về phía cây cầu, trong đó một hai tảng đá đập trúng cầu gỗ, thoáng chốc cầu gỗ trở nên lắc lư lảo đảo.

Sự thăng bằng mà Bạch Quân Quân vất vả lắm mới tìm được nháy mắt không còn nữa, rễ cây cỏ kia điên cuồng bật ra “phựt phựt phựt”, những người ở trên cầu cũng điên cuồng rơi xuống dưới sông.

Bạch Quân Quân không còn mắng nổi những câu thô tục nữa, chỉ có thể thúc giục dị năng cố gắng giữ vững thăng bằng.

Mà Tiểu Sơn trong ngực nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến sững sờ, thậm chí còn quên cả khóc.

Nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, những tảng đá dày đặc vẫn điên cuồng tập kích về phía bên này.

Phóng mắt nhìn sang, dường như bầu trời bên kia đã chuyển sang tối đen.

Rốt cuộc Lý Văn Li đã làm chuyện gì mà lại làm cho người ta giận dữ như vậy?

Bạch Quân Quân suy nghĩ đủ kiểu mà vẫn không hiểu.

Đúng lúc này một bóng dáng gầy gò xuất hiện trên con thuyền nhỏ khiến người ta căm hận kia.

Trong lúc nguy cấp này mà người đó thản nhiên xuất hiện ở boong thuyền một cách đột ngột, thậm chí còn hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân đang treo mình ở dưới cầu giống như người nhện.

Đôi mắt xếch hơi nhướng lên kia hiện ra vẻ kinh ngạc, khóe môi còn lộ ra một nụ cười mang ý đùa cợt.

Nhưng mà xung quanh hắn có gió, khóe miệng nhếch lên bị tóc che khuất nên Bạch Quân Quân chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tinh khiết đẹp đẽ của hắn.

Có điều Lý Văn Li nhanh chóng rời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm về phía trước.

Cũng ngay tại lúc Lý Văn Li xuất hiện, A Đao, Tiểu Thiền, Lão Tăng, Tiếu Diện và Thố Tử đều nhảy lên và bay về phía cây cầu như những viên đạn đại bác.

Bọn họ vừa rời đi, Lý Văn Li lập tức vung tay lên, cuồng phong đột nhiên cuồn cuộn nổi lên từ bốn phía, tập trung lại trong tay hắn.

Trong nháy mắt cuồng phong mãnh liệt thổi qua, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cây cỏ dại chống đỡ mình kêu lên “phựt phựt phựt”, đứt hơn phân nửa.

“…”Bạch Quân Quân.

Nhưng mà Bạch Quân Quân không có cách nào mắng hắn bởi vì vách tường gió đang tụ lại trước mặt Lý Văn Li đã ngăn cách toàn bộ những tảng đá bay về phía này.

Trong mắt những người ở sau vách tường gió, dường như những tảng đá kia đột nhiên có ý nghĩ của chính mình, nó không hề công kích người mà là vô cùng vui vẻ tạo nên một bức tường đá ở bên cạnh cây cầu.

Tình huống này vượt ra ngoài nhận thức của tất cả mọi người, bất kể là người ở trên cầu hay người ở trên bờ đều mở to hai mắt nhìn.

Nhưng thiếu niên bị gió thổi tung y phục kia không muốn tạo nên một bức tường đá ở đây.

Bình Luận (0)
Comment