Tiểu Sơn chỉ được quây quanh bằng một tảng cỏ, vừa rồi người nào người nấy đều bị nước sông gột rửa một trận, cho dù trên người có bẩn thế nào đi nữa thì cũng đã được gột rửa sạch sẽ, lúc này Tiểu Sơn giống như một quả trứng gà đã được bóc vỏ, vừa trắng trẻo vừa thơm tho.
Bạch Táp Táp phải mất rất nhiều công sức mới có thể nhịn cười.
Nàng thân thiết đứng lên: “Tiểu Sơn, đệ đã đỡ chút nào chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm đã?”
“Đệ ấy hạ sốt rồi nhưng mà cũng đói bụng rồi.” Bạch Quân Quân bình tĩnh kể lại sơ qua tình hình.
Bạch Táp Táp hiểu ra, đứng dậy.
“Bây giờ muội đi tìm chút gì đó để ăn vậy.”
“Không cần.”
Bạch Quân Quân bình tĩnh đi đến bên bụi cỏ, chỉ vào con ếch đang vùng vẫy đến mức mất hết sức lực, hỏi.
“Ăn nó được không?”
“?” Bạch Táp Táp mở to hai mắt nhìn, ếch ở đâu ra vậy? Sao lại lớn như thế?
Đang lúc Bạch Táp Táp sững sờ, Tiểu Sơn nuốt một ngụm nước miếng, lớn tiếng trả lời.
“Ăn được, nướng.”
Hai người yên lặng nhìn về phía Tiểu Sơn, vẻ mặt không chắc chắn lắm.
“Ếch núi.” Tiểu Sơn bình tĩnh chỉ chỉ con ếch kia.
Nếu Tiểu Sơn cũng đã nói như vậy thì chắc hẳn không sao đâu, dù sao Tiểu Sơn cũng xuất thân từ gia đình săn bắn mà.
Vì thế Bạch Táp Táp và Bạch Quân Quân trao đổi cho nhau một ánh mắt rồi yên lặng làm việc.
Bạch Táp Táp đi đến bên dòng suối xử lý ếch, Bạch Quân Quân lại tiếp tục công việc của Bạch Táp Táp, dùng dùi đá làm cốc và chén.
Tiểu Sơn ngơ ngác nhìn Bạch Quân Quân làm công việc thủ công này, đáy mắt dâng lên vẻ hứng thú.
Bạch Quân Quân nhìn thấy, cười hỏi: “Có muốn thử một lần không?”
“Vâng.” Tiểu Sơn khẽ gật đầu.
Vì thế Bạch Quân Quân vẫy vẫy tay với nó, Tiểu Sơn yên lặng đi đến bên cạnh nàng làm việc.
Tuy bề ngoài miếng gỗ này có vẻ to nhưng chất gỗ mềm nên có thể vót thành chén mà không hề tốn sức, mà Bạch Táp Táp bên dòng suối nhỏ lại không dễ dàng như vậy.
Trước kia nàng cũng từng xử lý ếch ở trong rừng, nhưng đó chỉ là ếch nhỏ bằng bàn tay mà thôi, còn bây giờ con ếch này lại to bằng cả khuôn mặt.
Mắt của con ếch này còn to hơn cả nắm tay của nàng, phải xử lý thế nào mới được đây?
Bạch Táp Táp phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bản thân, nàng nhắm mắt, mổ bụng rạch dạ dày, rửa sạch sẽ rồi xách về, như mây trôi nước chảy.
Bạch Quân Quân nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Táp Táp lộ vẻ phức tạp thì không khỏi buồn cười.
“Nếu biết muội sợ như vậy thì ta nên xử lý nó xong rồi mới giao lại cho muội mới đúng.”
Bạch Táp Táp nở một nụ cười thấy chết không sờn: “Không, muội tuyệt đối không có ý kiến gì đâu, lần sau xin tiếp tục giao cho muội làm.”
“...” Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài.
Quả thật là do nàng sơ sót, lần sau sẽ chú ý hơn.
Bạch Táp Táp cũng rất vui mừng, vượt qua cửa ải khó khăn này, nàng cảm thấy rằng mình chẳng những có thể xử lý ếch lớn mà thậm chí còn có thể đấu một trận với hổ lớn nữa.
Lúc này, đầu bếp Bạch Táp Táp đang sục sôi ý chí chiến đấu, chuẩn bị nướng ếch, Bạch Quân Quân liền lấy y phục của Tiểu Sơn rồi bảo nó đi thay.
Tiểu Sơn không dám cách các nàng quá xa, thậm chí không lên tầng trên mà thay y phục ngay trong góc.
Bạch Táp Táp nhịn không được hỏi Bạch Quân Quân: “Trưởng tỷ, cảm xúc của Tiểu Sơn thế nào?”
“Rất ổn định.”
“Tỷ không cảm thấy có gì đó hơi là lạ sao?”
“Quả thật rất kỳ lạ.” Bạch Quân Quân gật đầu khẳng định.
Tiểu Sơn đã trải qua nhiều nguy hiểm, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy Lưu Thị rơi xuống sông.
Theo lý thuyết mà nói sau khi tỉnh lại nó sẽ suy sụp mà khóc lớn, nhưng mà lúc này Tiểu Sơn không hề nhắc đến Lưu Thị một chữ nào cả, ngoài việc hơi dính người ra thì không có gì khác thường, như vậy mà có thể không kỳ lạ sao?
Tỷ muội hai người liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói thêm gì cả, cho đến khi thịt ếch kia chuyển từ màu đỏ sang màu trắng rồi lại chuyển sang màu vàng nâu, tỏa ra mùi thơm nức, mấy người mới xúm lại một chỗ chính thức ăn.
Tiểu Sơn ăn một cái đùi ếch, Bạch Táp Táp ăn một cái đùi ếch, Bạch Quân Quân thiệt thòi hơn, ăn hai tay.
Ngay tại lúc Tiểu Sơn đang nghiêm túc gặm đùi ếch, Bạch Quân Quân cảm thấy thời cơ nói chuyện cuối cùng cũng tới rồi.
“Tiểu Sơn, đệ còn nhớ đệ tên gì hay không?”
“Tiểu Sơn.” Tiểu Sơn chớp chớp mắt, bình tĩnh trả lời.
“Trưởng tỷ, tỷ đã nói tên của đệ ấy ra trước rồi, đương nhiên đệ ấy biết mình tên gì.” Bạch Táp Táp bất lực đỡ trán.