“…” Bạch Quân Quân hơi ngừng lại một lát, cũng nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi vô thưởng vô phạt, nàng ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ.
“Tiểu Sơn, đệ có nhớ đệ đến từ đâu không?”
Tiểu Sơn hơi sửng sốt, yên lặng lắc đầu.
“Vậy… Có nhớ cha nương của đệ không?”
Bạch Táp Táp cũng tham gia cuộc trò chuyện.
Tiểu Sơn vẫn ngơ ngác lắc đầu như cũ.
“Vậy… đệ còn nhớ chuyện gì?”
“Không nhớ chuyện gì cả.” Tiểu Sơn nghiêm túc trả lời.
Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng biết vấn đề của Tiểu Sơn ở chỗ nào.
Tiểu Sơn lại… mất trí nhớ.
“Là… là do đụng phải tảng đá nào ở trong sông sao?”
Bạch Táp Táp lo lắng xem xét đầu Tiểu Sơn, nhưng mà đầu của nó lại trơn bóng không giống như có thương tích.
“Có thể là bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn gây nên mất trí nhớ tạm thời.”
“?” Vẻ mặt của Bạch Táp Táp trở nên mờ mịt, gì cơ?
“Đây là phản ứng tinh thần khác thường, tên gọi tắt là PTSD, một loại trạng thái mất cân bằng tâm lý sau sang chấn.”
“???” Bạch Táp Táp càng mờ mịt.
Bạch Quân Quân thở dài một hơi: “Tóm lại, cứ coi như Tiểu Sơn đau lòng quá mức nên đầu óc phát bệnh.”
“!” Cuối cùng Bạch Táp Táp cũng đã hiểu.
“…” Tiểu Sơn.
Hơn nữa, việc Tiểu Sơn gặp phải cũng không xa lạ gì với tỷ đệ Bạch gia, bọn họ cũng đã từng trải qua nỗi đau đánh mất người thân, thậm chí còn phức tạp hơn rất nhiều so với những gì Tiểu Sơn trải qua.
Trong loạn lạc hết lần này đến lần khác, một đại tộc gần nghìn người lại tan rã từng chút một.
Từ hộ vệ đến tôi tớ rồi lại đến người trong tộc, di nương, chủ mẫu, huynh đệ tỷ muội, từng người một ngã xuống bên cạnh họ, chết ở dưới chân họ.
Thậm chí Bạch Linh Vũ còn không được hưởng thụ chút ơn huệ lợi lộc nào từ đại tộc Bạch Dương thị, vừa mới biết đi thì đã phải bước vào cuộc sống chạy nạn.
Có điều không biết là do vội vàng chạy trối chết nên không có thời gian đau lòng, hay là do bản thân sĩ tộc vốn đã lạnh nhạt.
Tóm lại đã đối mặt với cái chết quá nhiều lần nên dần dần bọn họ cũng trở nên chết lặng.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được tình cảm khác biệt giữa hai bên.
Cuộc sống thường ngày của thiếu gia tiểu thư quý tộc, từ ăn uống ngủ nghỉ đều có ma ma, nha đầu hầu hạ, chủ mẫu, thậm chí di nương đều không cần phải đụng tay vào, mà Tiểu Sơn lại khác, từng thứ nhỏ nhặt nhất từ tiêu tiểu đều do Lưu Thị chăm lo, bình thường trước khi Tiểu Sơn ngủ, hầu như cũng đều phải có Lưu Thị dỗ dành mới chịu ngủ.
Tình cảm bỏ ra của hai bên không giống nhau nên sự tổn thương để lại đương nhiên cũng không giống nhau.
“Tiểu Sơn sẽ bình phục sao?” Bạch Táp Táp hơi lo lắng.
“Vậy thì phải tùy vào đệ ấy rồi, đệ ấy muốn nhớ lại thì đương nhiên sẽ nhớ lại, nếu trong tiềm thức đệ ấy không muốn nhớ lại thì có lẽ cả đời đều sẽ không nhớ ra được.”
Thật ra giai đoạn sau của mạt thế, rối loạn căng thẳng sau sang chấn gây nên mất trí nhớ rất ít, dù sao mọi người đều đã chết lặng, có thể sống một ngày thì tốt một ngày, đâu còn quan tâm được ngày hôm qua có bị đánh đau hay không.
“Tiểu Sơn không nhớ nổi cũng tốt.” Bạch Quân Quân cảm khái: “Có đôi khi lãng quên còn hạnh phúc hơn so với ghi nhớ.”
Bạch Táp Táp nghẹn lời, cẩn thận suy nghĩ lại thì dường như những lời này cũng đúng.
“Cũng không biết bọn họ thế nào rồi.”
Nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn trên cầu, Bạch Táp Táp lại cảm thấy hoảng hốt.
Nhìn thấy trưởng tỷ rơi xuống nước, nàng và Bạch Linh Vũ cũng không quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa mà nhảy sông tự vẫn theo nàng, cũng không biết lão Khâu thúc nhìn thấy bọn họ đồng loạt nhảy sông tự vẫn thì có cảm tưởng như thế nào.
Chẳng biết bọn họ đã hôn mê ở đây bao lâu, liệu nơi này và bên ngoài có còn cùng một khoảng thời gian nữa hay không.
“Chắc là không sao đâu.”
Lý Văn Li rút củi dưới đáy nồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ làm Chu Đào từ bỏ việc đuổi giết mà trở về giúp đỡ.
Chỉ cần mấy người lão Khâu thúc chạy trốn mau thì có thể đến Bích Lạc.
“Tìm được Tiểu Vũ rồi chúng ta sẽ đến Bích Lạc tìm bọn họ.” Bạch Quân Quân đồng ý.
Bạch Táp Táp sững sờ nhìn Bạch Quân Quân, một hồi lâu sau mới gật đầu: “Được, chúng ta tìm Tiểu Vũ về rồi đi tìm lão Khâu thúc.”
“?”
Tiểu Sơn vừa gặm đùi ếch vừa nghe hai người thì thầm to nhỏ.