Có điều Tiểu Sơn không thể hiểu được những gì các nàng đang nói, điều duy nhất nó có thể chắc chắn là con ếch núi đã bị cắt tứ chi chỉ còn lại thân thể đang được nướng trong đống lửa đã bốc khói rồi.
Nhưng mà hai người lại bàn bạc quá mức say mê nên không quan tâm gì đến con ếch núi này nữa, thế này thì không được rồi.
Tiểu Sơn vươn ngón tay mập mạp ra, có lòng tốt nhắc nhở: “Ếch núi sắp cháy mất rồi.”
Bạch Táp Táp nghe vậy lập tức nhìn qua, chỉ thấy ếch núi đã bốc khói dày đặc, lúc này nàng mới luống cuống tay chân gạt con ếch núi đã bị nướng cháy ra ngoài.
Thịt của con ếch này dày dặn, cho dù không nêm thêm dầu muối nhưng vốn đã thơm ngon, lại thêm da được nướng hơi cháy xém, cắn một miếng ngoài giòn trong mềm, không thể lãng phí được.
Sau khi cứu con ếch ra ngoài, mọi người không nhiều lời vô nghĩa nữa mà đều nghiêm túc ăn.
Cho đến khi phân chia xong xuôi con ếch này, cơn mưa tí tách rả rích ở bên ngoài vẫn không có dấu hiệu dừng lại như cũ.
Thừa dịp còn có ánh mặt trời, mọi người cũng không đi lên tầng, người nào làm chén thì làm chén, làm thùng nước thì làm thùng nước, ngay cả Tiểu Sơn cũng giúp đỡ chuyển mùn cưa tới nơi khô ráo, cả ba người đều vô cùng cố gắng để dựng xong nơi trú quân tạm thời này.
Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, ba người mới cầm theo cây đuốc lên tầng.
Trở lại trên tầng, Bạch Táp Táp nhìn cửa mây, chiếu rơm và cả chăn mây đột nhiên xuất hiện thì rất kinh ngạc.
“Đây... đây...”
Vừa rồi căn phòng này vẫn trống rỗng, sao đột nhiên lại có thêm nhiều đồ đạc như vậy.
“Trưởng tỷ... tỷ... tỷ...”
“Ta...” Bạch Quân Quân đang suy nghĩ một lý do tương đối thích hợp.
Trên mặt Bạch Táp Táp lại đột nhiên tràn ngập sùng bái và tán thưởng: “Nữ công của trưởng tỷ quả nhiên đứng nhất thiên hạ. Tốc độ này quang cảnh này thật là khiến người khác phải khâm phục.”
“Khụ... quá khen.”
Bạch Quân Quân không ngờ rằng Bạch Táp Táp lại chuẩn bị cho nàng một lý do rất tốt, vì thể lập tức thừa nhận.
Nàng lại một lần nữa cảm nhận được sự ngốc nghếch và đáng yêu của muội muội mình, nuôi thêm một muội muội dường như... cũng rất tốt.
Cứ như vậy, ba người an cư ở trong hốc cây.
Bạch Quân Quân nhớ lại, lúc vừa tới nơi này nàng cũng từng an cư ở trong hốc cây, nhưng mà lúc ấy năng lực của nàng có hạn, ba người chỉ có thể ở trong hốc cây tồi tàn run lẩy bẩy.
Bây giờ nhờ phúc của cây thự sam nhỏ, dị năng của Bạch Quân Quân cuối cùng cũng được nâng cao, cho nên điều kiện sinh sống của bọn họ cũng có một bước nhảy vọt về chất lượng.
Dưới tấm chiếu rơm, Bạch Quân Quân còn trải thêm một lớp cỏ mềm mại, ba người quen ngủ trên nền đất cứng rắn, đột nhiên có một tấm chiếu rơm được trải cỏ mềm, nằm ở trên đó có cảm giác thoải mái giống như đang nằm trên một đám mây.
Có lẽ khuyết điểm duy nhất của căn phòng này là không có đèn.
Vì an toàn các nàng đã dập tắt cây đuốc mà mình đưa lên đây, dù sao toàn bộ nơi này đều là gỗ, ngộ nhỡ bốc lửa thì sẽ rất tệ.
Nhưng mà căn phòng tối đen như mực lại khó tránh khỏi khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, Tiểu Sơn liền nằng nặc yêu cầu ngủ ở giữa, không muốn ngủ trong góc.
Hai tỷ muội không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Bạch Táp Táp ngủ ở bên trong, Tiểu Sơn ngủ ở giữa, mà Bạch Quân Quân lại ngủ ở ngoài cùng. Chờ hai người bọn họ ngủ say, Bạch Quân Quân vẫn còn đang tính toán xem trên người mình còn bao nhiêu dị năng.
Cảm thấy trong cơ thể không còn lại bao nhiêu dị năng, cuối cùng Bạch Quân Quân vẫn ra tay với cái cây đã bị nàng đục này.
Bạch Quân Quân lén lút bước xuống, cầm mấy cái chén, sau đó thúc giục dị năng kết nối với đại thụ, ép nước trong đại thụ ra.
Nhưng mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là hàm lượng nước của cây đại thụ này rất cao nhưng tinh hoa lại rất ít rất ít, ít đến mức thậm chí không bằng cả nước cỏ cây được ép ra từ những loại cây bình thường khác ở bên ngoài.
Bạch Quân Quân cố gắng hơn một canh giờ mới có thể ép ra được một nửa chén nước cỏ cây.
Nàng hơi thất vọng uống thứ nước này vào, thì thào: “Xem ra vẫn phải dựa vào cây thự sam nhỏ rồi.”
“...” Cây thự sam nhỏ đang ở bên dòng suối hấp thu tinh hoa nhật nguyệt: đột nhiên chẳng vui vẻ gì nữa.