Cứ như vậy, Bạch Quân Quân mang theo tiếc nuối ngủ thiếp đi.
Suốt chặng đường chạy trốn, đã rất lâu rồi ba người chưa được ngủ thoải mái như vậy, trong phút chốc họ không còn khái niệm thời gian, đến tận lúc mặt trời ló dạng Bạch Quân Quân mới bị chim nhỏ đánh thức.
Nhưng tiếng hót của chim nhỏ không lớn bình thường, mà như thể có hàng trăm chú chim ríu rít bên tai.
Nàng thắc mắc thò đầu ra ngoài nhìn, kết quả vừa nhìn đã thấy bên ngoài vách của các nàng có một đàn chim đậu, những chú chim này đều đang hót ríu rít hoặc vỗ cánh kêu phành phạch.
“!!!” Bạch Quân Quân ngơ ngác nhìn đám khách không mời mà tới này.
Hồi lâu sau mới nhớ ra tối qua trước khi ngủ nàng đã thêm dị năng lên dây leo, hể là có sinh mệnh tới gần đều sẽ bị dây leo cuốn lấy.
Vốn là vì an toàn nên mới làm vậy, không ngờ lại ngoài ý muốn thu hoạch được một đống chim, đây quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Trong khi Bạch Quân Quân vô cùng vui mừng, thì Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn cũng đã thức dậy, hai người họ thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh giống như Bạch Quân Quân, kết quả đã bị cả bức tường chim làm cho kinh ngạc đến mức ngây người.
Đám này ít thì cũng phải tầm ba bốn mươi con chim!
Tại sao cả bầy chim lại mở tiệc ở trước cửa phòng bọn họ vậy?
Khi hai tiểu hài tử còn đang bất ngờ không thể tin nổi, Bạch Quân Quân lại không nhịn được nhấp môi thở dài thườn thượt.
“Nghe nói… bồ câu non chiên giòn ăn ngon lắm.”
“...” Bạch Táp Táp.
“...” Tiểu Sơn.
“Hai đứa không thấy vậy hả?” Bạch Quân Quân hỏi lại.
“Thứ nhất… hình như chúng nó không phải bồ câu, với lại… chúng ta không có nhiều dầu như vậy.” Bạch Táp Táp lý trí trả lời.
“A…” Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua tường chim: “Tiếc quá…”
Tuy không có dầu, nhưng Bạch Quân Quân vẫn quyết định tạm thời mặc kệ mấy con chim này, trước lúc kiếm được dầu, cứ để yên tụi nó ở đó đi… rồi một ngày nào đó sẽ có dầu…
Bầy chim tự nhiên mất đi tự do mặt dại ra, chúng nó chỉ đi ngang thôi mà! Chưa hiểu tình hình gì cả đã bị tạm giam giữa trời.
Lúc đó, đầu sỏ gây tội đã cầm cái ly ra bờ sông rửa mặt.
Sáng sớm dòng suối nhỏ bốc lên một tầng sương mù nhàn nhạt, tầng sương mù này ngòn ngọt, Bạch Quân Quân nghiêm túc hít vào một hơi, nàng cảm thấy toàn thân đều thoải mái.
Trong hoàn cảnh như vậy quả thực thích hợp để cây Thủy Sam sinh trưởng, chỉ mới ngâm mình một đêm ít ỏi thôi mà Thự Sam đã hoàn toàn vươn mình, thậm chí còn cứng cáp hơn không ít.
Bạch Quân Quân rất là vui mừng.
Chờ nàng thưởng thức xong cảnh đẹp bên này, rồi mới chậm rì rì tới bên dòng suối ngồi xổm rửa mặt.
Mà nói đến đánh răng, ở đây chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng bàn chải đánh răng, xưa giờ người nhà quê muốn đánh răng chỉ có thể tìm một cành liễu cắn mấy cái là được.
Nhưng ở đây không có cành liễu, trong khi Bạch Quân Quân suy xét tính khả thi của việc dùng ngón tay chà răng, thì Tiểu Sơn đã nhạy bén chỉ vào một đống lá xanh nhỏ nói.
“Súc miệng bằng cái này, lạnh lạnh!”
Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp nghe vậy thì đi qua xem, các nàng thấy chùm thực vật màu xanh này có hoa văn dày đặc, bên trên còn có lông tơ nho nhỏ.
Bạch Quân Quân nhìn thấy vậy, theo bản năng đã nói ra tên của nó: “Bạc hà?”
“A, hình như là nó.” Bạch Táp Táp cũng vui mừng gật đầu.
Bạc hà là một trong các loại hương liệu tiểu thư quý tộc hay dùng để làm túi thơm, bản thân nó có cảm giác mát lạnh dùng để tỉnh táo đầu óc.
Rất nhiều khi ở vùng ngoại ô không có cách đánh răng sẽ dùng cây bạc hà này để súc miệng.
Bạch Quân Quân không ngờ tuy Tiểu Sơn mất trí nhớ, nhưng nó vẫn còn nhớ không ít bản lĩnh học được trong rừng.
Ít nhất nhìn thấy ếch xanh với bạc hà nó vẫn nhận ra được, đây có thể xem như ký ức đã khắc sâu trong xương cốt.
Bạch Quân Quân bắt chước Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn hái một nắm lá bạc hà bỏ vào miệng nhai, mới vừa nhai mấy miếng đã cảm nhận được cơn the mát xông thẳng lên não.