Nàng nhai một hồi rồi nhả lá cây ra, đột nhiên hút một ngụm nước sông, trong cơn lạnh mãnh liệt của bạc hà, nàng cảm nhận được nước sông cũng lạnh lẽo theo.
Bạch Quân Quân ngậm một lát mới thích ứng được nhiệt độ này, nhưng mà sau khi thích ứng nàng lại ngây người.
Đây… chính là hương vị chất lỏng tinh khiết trong thân đại thụ!
Tinh luyện xong cũng chỉ ngọt hơn thứ nước này một chút mà thôi.
Cho nên… cuối cùng là lượng nước trong thân đại thụ không dinh dưỡng, hay nước ở đây có độ dinh dưỡng giống với nước trong thân cây?
Trong lúc Bạch Quân Quân hết sức ngây người, Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn cũng đồng thời thốt lên kinh ngạc.
“Quao! Nước ở đây ngọt quá!”
Bởi vì dọc đường chạy nạn nguồn nước bị ô nhiễm, nên mấy người Bạch Táp Táp đã tạo thành thói quen không uống nước, đi vào đây lâu như vậy mà vẫn chưa uống một giọt nước nào.
Không ngờ vừa mới uống thứ nước này vào miệng đã khiến hai người họ sợ ngây người.
Này… không thua kém gì nước thần đâu nhỉ?
Hai tiểu hài tử vốc nước lên uống mấy ngụm lớn.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Hình như đây là nước suối nên rất lạnh, sáng sớm đừng uống nhiều như vậy, coi chừng Tào Tháo dí.”
“Hả? Gì cơ?” Hai tiểu hài tử tỏ ra ngu ngơ.
“Tiêu chảy, đi tả.” Bạch Quân Quân thay đổi một cách nói khác, xem ra phải tăng cường chuyển đổi ngôn ngữ cổ với hiện đại cho phù hợp mới được.
Hai tiểu hài tử ngơ ngác uống hết vốc nước trên tay rồi mới gật đầu: “Bọn ta sẽ cẩn thận.”
Lời nói rất thành khẩn, nhưng hành động lại không có chút ý hối cải nào cả.
“...” Bạch Quân Quân.
Nhắc tới mới nhớ, hình như tối qua mưa rơi xuống đêm, bây giờ cuối cùng trời cũng đã quang đãng.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua suối nước nói: “Chúng ta ăn sáng rồi đi tìm Tiểu Vũ thôi.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì lập tức gật đầu: “Được!”
“Tiểu Vũ là ai?” Tiểu Sơn thắc mắc hỏi một câu.
Bạch Quân Quân sững người xoa xoa đầu nó nói: “Là bạn thân của đệ.”
“Ta… bạn thân?”
Vì thế suốt cả ngày hôm nay, Tiểu Sơn tràn ngập tò mò về người bạn quen thuộc nhưng không hề quen biết này.
Ngay cả khi Bạch Quân Quân thể hiện kỹ thuật bắt cá ngay trước mắt, vẫn không thể khiến nó hoàn hồn lại từ cảm giác hưng phấn vì được đi tìm bạn.
Nói đến bắt cá, cá ở đây cũng siêu to như ếch xanh vậy.
Bạch Quân Quân không khỏi càng tò mò hơn.
Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao tất cả động thực vật ở đây đều to hơn bên ngoài?
Bạch Quân Quân có chút nghi ngờ không biết liệu có phải họ đã xuyên đến thời đại kỳ lạ nào rồi không? Ví dụ như thời đại khủng long các thứ.
Nếu không thì tại sao sinh vật nơi đây lại to lớn như vậy.
May mà hôm qua làm nồi khá to, con cá bỏ vào vẫn vừa.
Bạch Táp Táp trực tiếp làm món cá nấu nước, mọi người không ai bắt bẻ, uống xong canh cá rồi xuất phát đi tìm người.
Tuy nhiên, hẻm núi khổng lồ này cũng rất là kỳ lạ.
Nó như một cái ly hình mặt trăng khổng lồ, bốn phía toàn là vách đá trăm trượng, một suối nước trong vắt trào ra từ vách đá.
Bạch Quân Quân có hơi nghi ngờ không biết có phải họ đã bị lốc xoáy cuốn đến mạch nước ngầm nào rồi không, bởi vì nàng đã bọc cho mọi người một lớp bèo dày, cho nên họ giống như cá vậy bị mạch nước ngầm cuốn tới nơi đây.
Sinh vật nơi đây quanh năm suốt tháng không thể ra ngoài, không có thiên địch uy hiếp nên dần trở thành khổng lồ.
Nếu thật là vậy thì Bạch Linh Vũ sẽ ở đây đây?
Trôi theo các nàng cùng bị cuốn đến nơi đây, hay rơi xuống vùng trũng khác?
Nếu là vế sau, thì trời đất bao la biết đi nơi đâu tìm hắn?
Bạch Quân Quân càng nghĩ càng thấy nặng nề.
Dù nàng rất hy vọng giây tiếp theo là Bạch Linh Vũ sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của mình ngay, nhưng tiếc là họ đã một vòng quanh hẻm núi nhưng cuối cùng vẫn bất lực quay về.