Trên đường trở về, trời lại đổ mưa lần nữa.
Ba người họ bị bất ngờ không kịp phòng ngừa biến thành chuột lột.
“Hôm qua rất là kỳ lạ, nói mưa là mưa không hề có dấu hiệu nào cả.” Bạch Táp Táp vừa chạy vừa cằn nhằn.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua vách núi cao như thang trời thở dài: “E là chúng ta đang ở dưới sông Nam Bắc, nơi đây có địa hình thấp khí ẩm cao, nhiều mưa nhiều sương mù là bình thường.”
Họ vội vàng quay về nơi trú ẩn, dù đã vào hè nhưng mảnh đất trũng này vẫn rất lạnh, dù là Bạch Táp Táp cường tráng thì vẫn không khỏi hắt xì.
Bạch Quân Quân kêu nàng nhóm lửa ở đây, còn mình thì chạy ra ngoài.
“Trưởng tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Bây giờ ngay cả Tiểu Sơn cũng bắt đầu học theo Bạch Táp Táp gọi Bạch Quân Quân là trưởng tỷ.
“Tỷ tỷ, đại tỷ, lão tỷ, trưởng tỷ” gọi Bạch Quân Quân như nào đều không có gì khác, nàng cũng không nghiêm trọng hóa cứ để tùy ý hai tiểu hài tử, thích gọi thế nào thì gọi.
Bạch Quân Quân chỉ nói đi tìm đồ ăn rồi biến mất.
Bạch Táp Táp nhìn thoáng qua nửa nồi canh cá còn thừa ban sáng có hơi dại ra.
“Nhiêu đây… vẫn chưa đủ ăn hả?”
Nhưng Bạch Quân Quân đâu còn chút bóng dáng nào.
Bạch Quân Quân kêu đi tìm đồ ăn, trên thực tế lại là đi tìm bạn già của nàng.
Bấy giờ Thự Sam nhỏ đang vươn mình trong mưa đột nhiên cảm giác có người tới gần, không khỏi khẽ run cơ thể.
Không bao lâu sau Bạch Quân Quân cười mỉm ngồi xổm trước mặt Thự Sam nhỏ.
Nàng dùng ngón tay khẩy nhẹ cây non cao tầm một mét, dường như phát hiện ngọn cây này có mấy mầm cây mới.
Xem ra cỏ cây thật sự rất thích nước mưa!
Không biết nuôi Thự Sam nhỏ ở đây một đoạn thời gian thì nó có to lớn như cái nhà cây kia không nhỉ?
Nếu có thể lớn lên, nghĩa là nàng sẽ có nước cỏ cây cuồn cuộn không ngừng đúng không?
Nghĩ như vậy, đôi mắt Bạch Quân Quân không khỏi lóe lên ánh sáng.
Nhưng mà trước khi lớn lên thì nàng muốn xác nhận nước cỏ cây trong thân chồi non nhỏ bé có bị pha loãng không, nếu tinh hoa bị pha loãng hết như cây cối ở đây thì sẽ khó có tác dụng.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân nhanh chóng kết nối với Thự Sam nhỏ, tiến thành chẩn đoán với nó.
Tuy nhiên lần tra xét này khiến cho Bạch Quân Quân rất bất ngờ.
Dạo gần đây Bạch Quân Quân áp bức Thự Sam nhỏ có thể xem là cực kỳ tàn ác, không ngờ trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, trong cơ thể Thự Sam nhỏ đã tràn đầy nước cỏ cây, như thể chưa từng bị nàng áp bức vậy.
Thảo nào nó đón gió phất phơ ở đây, thì ra là ăn uống no đủ!
Vì thế Bạch Quân Quân không hề nương tay trước tiên rót đầy một cốc ừng ực ừng ực uống cạn tỏ lòng thành kính, sau đó mới rót hai cốc mang về.
Túi nước Khâu gia cho nàng đã bị nước cuốn đi hết rồi, bây giờ cái cốc này nàng thiết kế theo như cốc ở tương lai, tối hôm qua mới vừa sửa lại, phí công hồi lâu.
Hơn nữa túi nước chỉ đựng được một chút, còn Bạch Quân Quân làm ra là cốc có thể tích một lít.
Hai cốc nước là được hai lít.
Phải biết rằng hồi mới gặp cây Thự Sam này chỉ rót được hai bình rưỡi, nhưng túi nước kia nhiều lắm chỉ được năm trăm mililit, nói cách khác sau khi ngâm mình một đêm nước cỏ cây của chồi non nhỏ đã nhiều gấp đôi trước kia.
Vừa rồi nàng đã tự mình nếm thử, hương vị này không hề khác gì so với lúc trước.
Quả nhiên, Thự Sam phải ngâm mình trong nước thì mới có thể trữ nước.
Nghĩ đến mấy hôm nay nàng bắt nó rời khỏi chỗ ở, hơn nữa dọc đường đi theo họ chạy như điên trên đất bằng, chỉ khi nghỉ ngơi mới được tưới chút ít, đúng là quá có lỗi với chồi non Thự Sam.
Bạch Quân Quân hiếm khi lộ ra biểu cảm trìu mến vỗ vỗ cành cây nhỏ bé của Thự Sam: “Trước khi rời khỏi đây ta sẽ không bứng ngươi lên, ngươi hưởng thụ thú vui ngâm mình tắm vòi sen rồi phát triển khỏe mạnh đi ha!”