Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 169 - Chương 169. Âm Thanh Quái Dị

Chương 169. Âm thanh quái dị Chương 169. Âm thanh quái dị

Hỏi han ân cần xong, Bạch Quân Quân lập tức xách theo chiến lợi phẩm nghênh ngang rời đi.

Chỉ còn lại Thự Sam nhỏ bị rút cạn khóc không ra nước mắt trong suối.

Khi Bạch Quân Quân trở về, canh cá vừa ban sáng cũng đúng lúc sôi sùng sục.

Bạch Quân Quân đổ một chút nước cây kỳ lạ vào canh cá, đặt cho nó một cái tên mỹ miều là: Canh thập toàn đại bổ cường tráng.

Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đều không hề nghi ngờ nàng, nghiêm túc uống sạch không chừa lại giọt canh nào, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể ở đây vừa hong khô quần áo vừa đợi mưa tạnh.

Bạch Táp Táp nhân lúc rảnh rỗi còn đẽo gọt một cái chén, Tiểu Sơn thông minh chớp mắt: “Táp Táp tỷ tỷ làm cho Tiểu Vũ hả?”

“Đúng rồi.” Bạch Táp Táp gật đầu: “Chờ khi tìm được Tiểu Vũ sẽ có chén đũa dùng ngay.”

“Để ta làm giúp tỷ.” Tiểu Sơn nói rồi làm cùng nàng.

Trong lc họ hết sức vui vẻ hòa thuận, đột nhiên rừng cây truyền đến âm vang kỳ dị.

Ba người bỗng giật mình, tất cả đều dừng tay lại dỏng tai lắng nghe.

Kế đến họ nghe thấy trong rừng cây liên tục truyền đến tiếng va chạm cục đá thân cây với tiếng tru bén nhọn của loài động vật nào đó.

Bạch Quân Quân là người đến từ mạt thế, ngoại trừ phân biệt được tiếng zombie ra thì nàng không biết gì về quê hương hết.

Bạch Táp Táp thì tuy là người cổ đại, nhưng nàng được nuôi lớn trong khuê phòng, cho dù chạy nạn thì vẫn chưa thấy được bao nhiêu động vật, vì con nào sống là bị ăn mất dạng hết.

Cho nên khi hai tỷ muội nghe thấy tiếng thét chói tai đứt ruột đứt gan kia đều tỏ ra ngơ ngác.

Còn Tiểu Sơn lại đột nhiên đứng phắt dậy, như thể làm vậy là có thể nghe rõ hơn, đôi mắt của nó thì ngày càng trừng lớn.

“Là… là lợn rừng!”

“Lợn rừng?” Hai tỷ muội đồng thanh hỏi.

“Ừm.” Chắc chắn là lợn rừng đang đánh nhau, chúng đánh nhau là sẽ như vậy, tiếng động rất lớn.”

Tiểu Sơn diễn tả sinh động như thật xong thì sửng sốt, nó không biết sao mình lại nói được như vậy, cố nhớ lại thì bỗng phát hiện ngoại trừ thứ này ra nó không có ấn tượng gì khác cả.

Nhưng đối với Bạch Quân Quân chừng đó thông tin là đủ rồi.

Hồi mới nhập đội với lão Khâu thúc họ cũng săn được một con lợn rừng, lúc đó mỗi ngày đều ăn thịt, hạnh phúc hơn cả thần tiên.

Mà từ khi đi về phía nam thức ăn của họ trở nên kém dần đi có thể thấy bằng mắt thường.

“Nói vậy… thịt lợn béo có thể nấu ra dầu được không?” Bạch Quân Quân lại lần nữa lộ ra biểu cảm âm u quái dị.

Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đều tỏ ra mờ mịt.

Bạch Quân Quân chắc nịch tự hỏi tự trả lời: “Chắc là được, ta nhớ lão Khâu thúc từng nói về chuyện này.”

Ông nói người trong thành sẽ lấy thịt mỡ nấu ra dầu, dầu này xào rau với thịt rất thơm, chờ sau này tìm được chỗ ở ổn định, nhất định sẽ làm cho nàng món xào của nhà nông.

Tiếc là, bây giờ cảnh còn người mất.

Khi Bạch Quân Quân nói ra ba chữ lão Khâu thúc, Tiểu Sơn có hơi sửng sờ, ký ức trong đầu rất mơ hồ, nhưng mà tiểu hài nhi cố gắng một hồi mà vẫn không có kết quả đành gạt đi suy nghĩ này.

Còn Bạch Quân Quân thì vẫn cố chấp nhìn cánh rừng nơi phát ra âm thanh: “Nhắc tới mới nhớ chúng ta cứ tìm Tiểu Sơn ở xung quanh lòng sông, chứ chưa đi sâu vào cánh rừng kia. Không ấy đợi mưa tạnh chúng ta qua đó nhìn xem đi!”

Tất nhiên Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn ủng hộ lời nàng.

Nhưng nghĩ đến âm thanh kỳ quái phát ra từ trong rừng, Bạch Táp Táp có hơi lo lắng: “Liệu lợn rừng có quá nguy hiểm không?”

Đó giờ những thứ nàng nghe nói có liên quan đến lợn rừng đều khiến người ta sợ hãi.

Nghe nói một con lợn rừng có thể san bằng toàn bộ mảnh ruộng, còn có thể cắn chết người, thợ săn bình thường phải mười mấy người hợp lại mới có thể miễn cưỡng đánh ngã một con lợn rừng.

Bình Luận (0)
Comment