Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173. Giã Gạo

Chương 173. Giã gạo Chương 173. Giã gạo

Hai tiểu hài tử đi theo phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng phành phạch, hai đứa sợ tới mức rụt người về sau: “Có… có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu, có mấy con chim nấp trong nhà chúng ta, thấy người nên bay đi ngay.” Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.

Hai tiểu hài tử thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng vỗ trái tim suýt nữa thì đã nhảy khỏi lồng ngực.

Khi trở về nhà, nhà của họ vẫn không có đèn như cũ.

Năng lực nhìn xuyên đêm của Bạch Quân Quân rất tốt, nàng thấy rõ vẻ thấp thỏm của hai tiểu hài tử trong bóng đêm.

Ngoại trừ vì ở đây tối đen như mực, thì còn do lũ chim chạy trốn.

Nàng an ủi: “Yên tâm đi, nhà của chúng rất an toàn, không có rắn độc thú dữ nào vào đây được đâu. Với lại có ta ở đây dù chúng vào được thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị chúng ta ăn thôi.”

Lời nói của Bạch Quân Quân như một liều thuốc trợ tim, khiến cho hai tiểu hài tử yên tâm hơn nhiều.

Hai đứa ngoan ngoãn mò mẫm đi về giường, cố gắng khiến mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng vì đã đi quanh hẻm núi thần bí suốt cả ngày hôm nay, nên bọn nhỏ đều mệt mỏi cả rồi, vừa nằm xuống chiếc giường mềm như mây, hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Trước khi ngủ, đầu tiên Bạch Quân Quân rút cạn hơi ẩm của túi hạt thóc, ép ra một giọt hơi nước hạt thóc to cỡ ngón tay út rồi nàng một ngụm nuốt hết, sau đó mới chính thức uống nước cây kỳ lạ cướp được thì chỗ cây Thự Sam nhỏ.

Chờ ừng ực ừng ực uống hết một bình nước lớn, Bạch Quân Quân mới yên tâm nằm xuống ngủ.

Nước cây kỳ lạ tương đương với đan dược, vào những lúc cần gấp năng lượng, chỉ nó mới có thể đạt tới hiệu quả nhanh chóng tích tụ năng lượng.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Quân Quân lại bị tiếng chim hót đánh thức.

Nàng ra bên ngoài nhìn, quả nhiên, tường dây leo của nàng lại bắt một bầy chim bay ngang qua, hơn nữa giống loài còn khá giống với hôm qua, không biết đổi một bầy mới rồi hay là cái lũ này vẫn chưa chừa.

Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn nhìn cảnh này thì cũng thấy rất kỳ quái.

“Tại sao đám chim này cứ tới đây vậy? Chẳng lẽ chúng nó muốn ở nhà chúng ta hả?”

Tiểu Sơn nhìn thoáng qua chiếc giường mềm mại trong phòng rồi lập tức lắc đầu, đây là chỗ ngủ của họ, đám chim không được tới chiếm đóng, không thì chúng mà rải đầy phân chim ở đây sẽ khiến nó tức giận.

Nếu có ná thì tốt quá, nó nhất định sẽ đánh cho chúng nó không dám đến đây nữa.

Tiểu Sơn hung thần ác sát nghĩ, nhưng suy nghĩ vừa nảy ra có hơi kỳ quái.

Nó… biết dùng ná hả?

Đáng tiếc kế tiếp lại là một mảnh ký ức mơ hồ.

Lúc đó, Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp đã xuống lầu, Tiểu Sơn cũng vội vàng theo sau chạy ra ngoài.

Ba người cùng nhau rửa mặt trước cửa sông, nhưng mà bây giờ Bạch Quân Quân không bắt cá, mà kêu Bạch Táp Táp thử bóc vỏ hạt thóc.

Có rất nhiều cách bóc vỏ hạt thóc, trong nhà nông có cối giã dùng chân đạp, nhưng ở đây chỉ được tầm hai lạng, không đến mức phải dùng đồ chuyên dụng.

Bạch Quân Quân đổ thẳng hơn hai lạng thóc vào trong bồn gỗ, sau đó tìm cho Bạch Táp Táp một cái cọc gỗ nhỏ.

Vì thế Bạch Táp Táp không ngừng đảo hạt thóc như đảo dược.

Tuy nhiên lúc giã gạo, Bạch Táp Táp rất cố gắng khống chế lực, nếu bất cẩn chút thì gạo sẽ thành bột phấn mất.

Khiến người ta không ngờ là hạt thóc này chỉ ủ một đêm đã thật sự tách vỏ được rồi.

Bạch Táp Táp vui mừng đến độ suýt nữa thì quơ tay múa chân.

Chờ khi giã gạo xong, nàng ray nhẹ thêm lần nữa, vỏ trấu ào ào được tách ra, chỉ còn lại hạt gạo màu vàng nhạt trong bồn.

Bạch Táp Táp nhìn thấy mấy hạt gạo này thì rưng rưng nước mắt.

Bữa sáng nay, Bạch Quân Quân hào phóng nấu hai lạng gạo, thấy hai lạng gạo ít vậy thôi chứ nấu ra lượng đồ ăn còn đặc hơn nhiều so với cháo loãng của Cửu Vệ phát.

Bình Luận (0)
Comment