Bạch Quân Quân chê vị cháo trắng quá nhạt với đơn điệu, nên đã đi bắt một con cá về, giờ họ có món cháo cá thơm ngon.
Ngày thứ ba tại hẻm núi, thức ăn ngày càng tốt hơn, hôm nay thế mà lại được ăn cháo cá, ý chí chiến đấu của mọi người đều sôi sục.
Họ tin rằng hôm nay chắc chắn sẽ rất may mắn, nhất định sẽ tìm được Tiểu Vũ.
Ăn sáng xong tuy Bạch Táp Táp vẫn còn nhớ thương muốn đi tìm lúa hoang, nhưng Bạch Quân Quân đã ra lệnh phải vào rừng tiếp tục tìm Bạch Linh Vũ, Bạch Táp Táp lập tức vứt lúa dại nên chín tầng mây, nhanh chóng đi theo Bạch Quân Quân.
Có nước cây kỳ lạ tích tụ, dị năng đã dùng hết của Bạch Quân Quân khôi phục lại bảy tám phần.
Bây giờ tìm người là quan trọng nhất, nàng mặc kệ dị năng phải dùng tiết kiệm, trên đường đi nàng không ngừng kết nối với cỏ cây xung quanh cảm nhận các giác quan của chúng nó.
Nhưng cỏ cây chung quy vẫn không thể nhìn thấy nghe được như động vật, chúng nó chỉ có thể cảm nhận được độ dày CO2 thải ra, nhiệt độ thay đổi, dị năng sẽ giả dựa vào đó rồi dùng kinh nghiệm kết luận xem có người hoạt động hay không, còn về phần có đúng người cần tìm không thì không có cách xác định.
Có điều dù là như vậy, thì với biển rừng này đám ruồi không đầu như bọn họ đã đỡ rất nhiều phiền phức rồi.
Trong lúc nàng cố gắng phân biệt rõ phương hướng, đột nhiên cảm giác được phía trước cách đó không xa có một chỗ độ dày CO2 cao hơn bình thường, hơn nữa còn luôn ổn định ở một chỗ không di chuyển.
Nàng hơi nhướng mày, dẫn theo Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn đi thẳng đến chỗ đó.
Tuy nhiên vừa chạy lên trước họ đã sợ ngây người.
Chỉ thấy phía trước có một cái hố to sâu hai mét, trong hố là một con lợn rừng nhỏ đang gian nan giãy giụa, nhưng trong đó còn có nhiều giáo tre được vót nhọn, những cây giáo tre này đang đâm sâu vào cơ thể lợn rừng nhỏ.
Giờ phút này nó đã mất máu quá nhiều, hơi thở thoi thóp.
Bạch Quân Quân nhìn cảnh này thì ngạc nhiên, đây là một cái bẫy!
Rõ ràng là bẫy của con người!
Đây có phải chứng tỏ là gần đây có người?
Hơn nữa nhìn từng cây tre trong bẫy được vót nhọn như kim tiêm, dày như lớp đinh thép, chiếc bẫy khắp nơi lộ ra tàn nhẫn tuy nhiên không giống như cách làm của thợ săn.
Rồi lại nhìn vách hố được san bằng phẳng như dao kiếm, tuyệt đối không phải một người đào ra được, chắc chắn là do một đội người làm.
Ở nơi như này có đội người, hoặc là sơn tặc giặc cỏ hoặc là quan gia.
Trước khi thăm dò được lai lịch của bọn họ, nên rút lui thì tốt hơn.
Bạch Quân Quân ra ý bảo hai tiểu hài nhi đi theo mình lùi về sau, nhưng trong quá trình lùi về sau khóe mắt Bạch Quân Quân lại lần nữa nhìn về phía con lợn rừng nhỏ trong cái bẫy.
Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của con lợn rừng, Bạch Quân Quân quyết đoán tìm dây leo điều khiển nó tự động cột chặt vào lợn rừng, rồi kêu Bạch Táp Táp kéo ra.
Con lợn rừng nhỏ này chỉ tầm hơn ba mươi cân, chất thịt trông rất tươi mới.
Nhiều bẫy như vậy, động vật nhỏ sa lưới rồi lại chạy thoát chắc là một việc không có gì kỳ lạ đúng không?
Bạch Quân Quân tự hỏi xong, rồi yên tâm thoải mái kêu Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn mau rút lui.
Hai hài tử không hiểu gì cả thành đồng lõa trộm lợn, trên đường chạy trốn kêu lên một tiếng nhanh, như thể chậm một bước là chủ nhân sẽ cầm cung tới đuổi theo vậy.
Chờ đến khi chạy được một đoạn thật dài rồi, Tiểu Sơn mới chột dạ nhìn qua Bạch Quân Quân: “Trộm đồ của người khác như vậy có phải không hay lắm không?”
“Con lợn rừng này có viết tên nhà hắn hả?” Bạch Quân Quân công khai hỏi lại.
“Tuy không có, nhưng nhà thợ săn có quy tắc, bẫy của ai bắt được thì thuộc về người đó…” Tiểu Sơn lẩm bẩm một câu, nói xong nó lại ngạc nhiên, sao mà nó biết được?