Tiểu Sơn mơ hồ nhớ rõ có một người rất quan trọng hay nói với nó như vậy, nhưng nó lại không thể nhớ ra được hình dáng của người kia.
Bạch Quân Quân nhìn Tiểu Sơn đột nhiên trố mắt không khỏi xoa đầu nó: “Cảm ơn Tiểu Sơn đã dạy cho ta biết, lần sau ta sẽ không tái phạm nữa.”
“...” Tiểu Sơn.
So với Tiểu Sơn thành thật thì Bạch Táp Táp lại thẳng thắn thành khẩn hơn nhiều.
Nàng mặc kệ thị phi đúng sai, trong mắt nàng trưởng tỷ làm gì cũng đúng, nàng sẽ vĩnh viễn ủng hộ bất cứ quyết định gì của trưởng tỷ.
Nhưng mà, cho đến khi trở lại chỗ trú, Bạch Táp Táp mới hậu tri hậu giác phát hiện, bởi vì con lợn rừng này mà họ quên mất chuyện đi tìm Tiểu Vũ.
Trời ạ…
Bạch Táp Táp bỗng nhiên có hơi muốn khóc.
Tuy nhiên Bạch Quân Quân không rảnh đi an ủi Bạch Táp Táp, nàng chỉ biết một tình hình, đó là ở nơi đây còn có những người khác nữa!
Nghĩ đến hai ngày nay tìm người, các nàng không hề phòng bị đi khắp nơi, Bạch Quân Quân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
May mà các nàng chỉ di chuyển ở sau rừng. chứ không đi sâu vào trong rừng, chứ không lỡ mà gặp phải người ở đây, có khi đã gặp nạn gì rồi.
Tuy nhiên nếu ở đây có người, thì liệu Bạch Linh Vũ có nằm trong tay bọn họ không?
Nghĩ đến khả năng như vậy, Bạch Quân Quân quyết định đêm nay sẽ lại đi điều tra một phen.
Nói là làm ngay, Bạch Quân Quân kêu BYY dẫn Tiểu Sơn đi ra suối nhỏ làm thịt lợn rừng, sau khi họ đi mới ra tay ngụy trang nhà cây.
Bạch Quân Quân dựa vào suy đoán tối qua làm phòng thứ hai, rồi lấy dây leo che giấu.
Vì an toàn nên nàng chuyển chỗ nghỉ sang phòng mới, chỗ đang ở thì làm thành kho hàng.
Sau này nồi chén gáo bồn trong phòng bếp đều đặt trong kho hàng để tránh bị người khác phát hiện.
Đổi địa bàn xong, Bạch Quân Quân mới bố trí lại cửa sổ.
Bây giờ không cần đẹp chỉ cần ẩn nấp.
Nàng chọn dây leo có màu gần giống với thân câu, nhìn từ xa như thể cái cây này bị dây leo ký sinh, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
Chuẩn bị trên lầu xong Bạch Quân Quân bước xuống, trước mắt cái lều gỗ này có dấu vết con người quá dễ thấy, nàng lại cầm lấy dây leo, điều khiển nó bao trùm lều gỗ lại, nhìn lướt qua thì giống như một cọc gỗ bị dây leo chiếm lấy.
Làm xong hết mọi thứ, Bạch Quân Quân mới mân mê lấy ra bốn khúc gỗ lớn hình bình phương.
Đầu tiên là lấy một khúc ra làm bốn tắm, sau đó lấy hai khúc làm hồ chứa nước, rồi đều đặt dưới gốc cây cất giấu.
Quá trình múc nước thì khỏi lo, nàng trực tiếp ép nước cỏ cây trong đại thụ chảy vào ao, từ nay về sau dù họ không xuống cây, cũng có thể đảm bảo đầy đủ nước để dùng.
Còn lại một khúc gỗ hình bình phương cuối cùng, Bạch Quân Quân cắt ra thành rất nhiều khối vuông nhỏ, để lại cho Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn chơi mấy trò sáng tạo.
Đương nhiên, sáng tạo cái gì không quan trọng, quan trọng là cho hai tiểu hài tử trò nghịch để đánh lạc hướng, vậy thì nàng có thể công khai đi ra ngoài thăm dò tin tức.
Bạch Quân Quân sắp xếp công việc đâu vào đấy.
Sắp xếp xong, nàng còn không quên làm tên nỏ cho mình.
Từ lần trước đối chiến với Thái Giang, hai mươi mũi tên nàng lấy từ Uy Phong đường đã bị chôn xuống đất hết, rồi sau đó một mạch chạy trối chết không tìm được cơ hội làm tên nỏ.
Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian bổ sung trang bị, tuy tên nỏ gỗ nghe kém hơn tên nỏ sắt nhiều, nhưng trên thực tế lại không khác gì nhau.
Nàng có dị năng hệ mộc, sức mạnh điều khiển cỏ cây mới lớn nhất.
Giờ thì không phải lo nàng sẽ mất tên nỏ nữa rồi, chỉ cần nàng đưa ra suy nghĩ khống chế, tên nỏ sẽ tự động trở về.
Bạch Quân Quân làm một hơi N mũi tên, chất đầy túi Lưu thị làm cho nàng mới thôi.