Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn trở về từ bờ sông giơ con lợn rừng đã được làm sạch lên, vẻ mặt muốn được khen ngợi: “Trưởng tỷ xem này!”
Con lợn rừng này vốn hơi thở thoi thóp, mới nửa đường trở về đã tắt thở rồi nên khi Bạch Táp Táp làm thịt nó cũng ít áp lực tâm lý hơn rất nhiều.
Có điều tuy lợn rừng nhỏ, nhưng lông trên người nó thì không ít tí nào, với lại không dầu không muối nàng không biết phải xử lý như nào mới tốt.
Mấy người họ thương lượng một hồi, quyết định vẫn là treo lên nướng.
Trong khoảng thời gian này Bạch Táp Táp thường xuyên giúp đỡ Lưu thị làm việc, được Lưu thị dạy cho kha khá tay nghề nấu nướng, cho nên nhiệm vụ nướng lợn rừng được giao vào tay nàng.
Bạch Táp Táp không thể ngờ được rằng, rõ ràng là ra ngoài tìm đệ đệ, cuối cùng không hiểu kiểu gì lại trộm một con lợn rừng về rồi tiện tay đem đi nướng luôn.
Nhưng nướng lợn thì dễ, lại không biết phải làm gì với lòng lợn.
Bạch Quân Quân cảm thấy, có thể ăn.
Tuy nhiên nhìn thấy trái tim lớn với ruột gan phèo phổi, không biết sao lại rất dễ liên tưởng tới zombie, cho nên dù có thể ăn được nhưng nhìn thấy lại khó hiểu nghĩ tới chuyện người ăn thịt nàng, nàng thấy khó mà nuốt xuống được.
Tiểu Sơn thì càng thẳng thắn hơn, nó nói: “Nhà thợ săn chúng ta không ăn lòng.”
“Vậy thì ăn gì?” Bạch Quân Quân thấy hứng thú.
“Ăn thịt đó.” Tiểu Sơn trả lời như thể đương nhiên.
Bạch Quân Quân với Bạch Táp Táp bị nó chọc cười.
“Chúng ta sẽ lột da đem đi bán hoặc làm thành túi nước, bong bóng lợn cũng có thể được nước.”
Tiểu Sơn như ông cụ non chỉ vào mấy thứ có thể sử dụng giới thiệu.
Bạch Quân Quân có hơi kinh ngạc, nhớ lại bốn năm túi nước đen xì xì lão Khâu thúc cho nàng, hay nó cũng là… bong bóng lợn???
Bạch Quân Quân đột nhiên có hơi không dám nhìn thẳng túi nước đã từng không rời người kia, cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta có cốc nước rồi, không phải chế tạo từ đồng vật, bảo vệ môi trường mới có thể tiếp tục phát triển.”
“?” Tiểu Sơn.
Tiểu Sơn nghe không hiểu, mà cũng không quan trọng đâu.
Mọi người quyết định bỏ bộ lòng, trực tiếp chôn ngay tại chỗ.
Nướng hết cả con nên tất nhiên một bữa ăn không hết, chờ ăn xong Bạch Quân Quân mới dẫn hai tiểu hài tử đến kho hàng.
Nhìn phòng ngủ cũ nay đã biến thành kho hàng, còn trên cây lại nhiều thêm một căn phòng, hai người đều khá bất ngờ.
Bạch Quân Quân thì rất bình tĩnh: “Thật ra hôm qua ta đã làm rồi, lúc nãy sốt ruột nên tăng tốc. Có điều chúng ta còn thiếu mấy hộp thức ăn, bàn ghế các thứ, chiều nay hai đứa ở đây làm thủ công đi.”
“Vậy còn trưởng tỷ thì sao?” Bạch Táp Táp nhạy bén nhận ra điểm không thích hợp của Bạch Quân Quân.
“Ta qua chỗ bẫy nhìn xem có tin gì của Tiểu Vũ không.” Bạch Quân Quân không gạt nàng.
Đầu tiên là Bạch Táp Táp sửng sốt, tuy rất muốn đi theo, nhưng nàng đi thì Tiểu Sơn cũng sẽ muốn đi theo, lỡ như họ liên lụy đến trưởng tỷ thì chẳng phải còn hỏng chuyện hơn nữa sao?
Bạch Táp Táp hiểu chuyện suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận quyết định ở lại chỗ trú chờ tin tức.
Vì thế dặn hai người ở lại canh nhà xong, Bạch Quân Quân lại lần nữa đi ra ngoài.
Trước khi nhà ngoài Bạch Quân Quân còn không quên uống một ngụm nước kỳ lạ làm nóng người.
May mà dù thời tiết âm u, nhưng không đến mức đổ mua, Bạch Quân Quân đi xuyên qua rừng cây thuận tiện dò xét xem nơi đây rộng cỡ nào.