Bạch Quân Quân nghĩ đến chuyện đêm qua mình chịu không ít khổ, cho nên nhìn thấy hắn xuất hiện mới có thể bùng nổ muốn giết người.
Nhìn thấy nàng cũng chẳng dễ chịu được bao nhiêu, Lý Văn Li liền cảm thấy thoải mái.
Không bao lâu sau khi Bạch Linh Vũ ngừng khóc thút thít, cơn mưa to kia cũng chậm rãi ngừng lại, nhưng mà lúc này Bạch Quân Quân không rảnh quan tâm đến ông trời, đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện Bạch Linh Vũ khóc và cơn mưa này có liên quan gì với nhau.
Nàng chỉ chuyển ánh mắt đến trên người đệ đệ nhỏ tuổi.
“Đệ không sao chứ?”
Bạch Linh Vũ vô tội lắc đầu: “Đệ không sao?”
“Đệ cũng hỗ trợ bố trí những cạm bẫy đó phần nào đúng không?”
Bạch Linh Vũ bĩu môi: “Bọn đệ dùng để bắt lợn rừng.”
Bạch Quân Quân nghe vậy lập tức đứng hình, Lý Văn Li lại nhún nhún vai, ra vẻ vô tội như tất cả những chuyện này không phải do hắn khơi mào ra.
Bạch Quân Quân đỡ trán, trong thoáng chốc không biết nên nói gì cho phải.
“Trưởng tỷ, hóa ra tỷ cũng ở đây, vậy thật sự là quá tốt rồi, hồ ly ca ca nói có thể mọi người đã bị rơi ở một nơi khác, đệ còn đau buồn rất lâu đấy.” Bạch Linh Vũ nói xong lại đứng dậy bổ nhào vào người Bạch Quân Quân, cũng không hề ghét bỏ toàn thân Bạch Quân Quân lúc này đang lấm lem bùn đất.
“Thập nhất tỷ đâu? Tỷ ấy ở đâu rồi? Còn cả Tiểu Sơn và Lưu đại thẩm nữa, có phải bọn họ cũng đều ở đây hay không?”
Bạch Quân Quân nghe những câu hỏi liên tiếp của Bạch Linh Vũ thì không biết nên trả lời câu nào trước.
Ngược lại Lý Văn Li ở bên cạnh lại nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời: “Lúc gặp phải nguy hiểm thì một tiếng ca ca hai tiếng ca ca, lúc an toàn rồi thì lại gọi là hồ ly, nhóc con thật sự không có lương tâm gì cả.”
Bạch Quân Quân nghe vậy thì lại dời ánh mắt về phía vị hôn thê trước đang giả vờ giả vịt một lần nữa.
Lý Văn Li trong ấn tượng là một con ma ốm, bình thường ngoài uống thuốc ra thì chỉ im lặng, chưa từng phát hiện ra hắn lại là một kẻ nói nhiều như vậy, hơn nữa hai ngày này lại được lĩnh giáo những cạm bẫy do hắn bố trí, Bạch Quân Quân không hề cảm thấy hắn có chút nào giống ma ốm cả.
Ngay từ đầu nàng còn tưởng rằng có một binh sĩ đang ẩn nấp ở nơi này, dù sao không phải ai cũng có thể tạo ra một cạm bẫy lớn như vậy.
Không ngờ rằng vậy mà lại chỉ có hai người Lý Văn Li và Bạch Linh Vũ mà thôi.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nếu đối phương là Lý Văn Li thì cũng có thể hiểu được.
Dù sao hắn cũng là người có dị năng hệ Phong, dường như việc đào mấy hố cát lún bằng những lưỡi đao gió do hắn phóng ra cũng không khó đến mức đó.
Nhưng cho dù là như vậy, Bạch Quân Quân vẫn không quá yên tâm mà hỏi thêm một câu: “Nơi này còn có ai khác không?”
“Có tính các ngươi không?” Lý Văn Li hỏi lại.
“Thật ra đều là hiểu lầm thôi mà.” Bạch Linh Vũ nhìn thấy thấy hai người lại muốn gây gổ thì nhanh chóng giải thích.
“Sau khi đệ và hồ ly ca ca tỉnh lại ở ngay đầm nước bên kia...”
Bạch Linh Vũ lải nhải liên miên kể lại cảnh ngộ hai ngày nay của hắn và Lý Văn Li.
Mọi chuyện phải kể lại từ ngày rơi xuống sông hôm đó.
Trước khi Bạch Quân Quân bị cuốn vào lốc xoáy, nàng chỉ kịp dùng rong rêu bọc Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ lại, lúc đó Lý Văn Li cũng bị rơi gần chỗ của Bạch Linh Vũ, hắn nhìn thấy trên người Bạch Linh Vũ có dây mây thì lại tưởng rằng đứa trẻ bị rơi xuống nước nên người lớn mới vứt dây mây xuống cứu.
Xuất phát từ sự nóng lòng, Lý Văn Li ôm lấy Bạch Linh Vũ muốn nhờ đó mà được cứu lên cùng.
Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, rong rêu đột nhiên phát triển tươi tốt quấn quanh hai người, trong tình huống bắt buộc hắn liền bị bọc lại với Bạch Linh Vũ thành một cái kén.
Nhưng mà cũng nhờ rong rêu này mà bọn họ không đến mức bị dòng nước xiết dìm chết.
Sau khi bị hút vào lốc xoáy, bọn họ cùng nhau rơi vào trong Bích Đầm, tiếp sau đó nữa Bạch Quân Quân, Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn tương đối nhẹ hơn bị cuốn tới hạ du mà Bạch Linh Vũ và Lý Văn Li lại bị kẹt ở đầm nước bên này.
Nếu đi theo đường sông thì khoảng cách giữa đầm nước và hạ du không hề xa, nhưng nếu đi theo đường núi thì phải đi rất xa rất xa. Hơn nữa bốn phương tám hướng phía đầm nước bọn họ rơi vào đều là cây cối, hoàn toàn không biết chỗ này là chỗ nào.
Lúc Lý Văn Li tỉnh lại, cảm thấy rất sửng sốt.