Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 187 - Chương 187. Vô Gia Cư Cũng Không Thảm Thế Này

Chương 187. Vô gia cư cũng không thảm thế này Chương 187. Vô gia cư cũng không thảm thế này

Tuy trên mặt không hiện rõ, nhưng trong lòng Bạch Quân Quân lại không ngừng suy ngẫm khả năng.

Vị hôn phu tiền nhiệm này… liệu có thay đổi linh hồn giống như nàng không?

Nhưng mà trong số những người nàng biết không có nhiều người thuộc dị năng hệ phong, tuy nhiên cũng có vài người, những người đó đều không phải căn cứ của nàng, bình thường hoặc nhiều hoặc ít đều từng có xung đột.

Xung đột này không giống với nguyên chủ, mà là liều mạng hàng thật giá thật, nếu tùy tiện nhận người, kết quả lại bất ngờ bị chịu thiệt thì phải làm sao?

Nói vậy thì đối phương cũng nghĩ không khác gì nàng, mà nếu hắn không nhắc đến thì Bạch Quân Quân quyết định giả vờ không biết.

Với lại nàng muốn mượn cơ hội này thăm dò rõ ràng người này là dân bản xứ hay là đồng hương với nàng.

Tuy thế khi Bạch Quân Quân đi theo họ vào hồ nước nhìn thấy cảnh tượng cuộc sống của họ, nghi ngờ Lý Văn Li là “đồng hương” của Bạch Quân Quân bất chợt giảm xuống.

Bên cạnh hồ nước này có không ít hang dung nham, họ sống ở một hang trong đó, cái hang kia vừa ướt vừa lạnh lại không có gì, họ nằm trên mặt đất toàn là đá mà không sợ cộm chết.

Dù là vô gia cư mạt thế cũng không thê lương tới mức này, nhưng hai người này đã ngồi xổm ở đó mấy ngày, dựa vào miêu tả của họ, hằng đêm còn có lợn rừng đến thăm.

Bạch Quân Quân không khỏi nhìn về phía Bạch Linh Vũ: “Đệ nói hắn biết nấu ăn, là thật hay giả vậy?”

“Thật đó thật đó, hồ ly ca ca nấu món gì đó ăn rất ngon.” Bạch Linh Vũ lại thề thốt lần nữa.

“Hai người sống ở đây á hả?” Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn Lý Văn Li.

Nếu đến từ mạt thế, không đến mức sống qua loa thế này chứ?

“Sống gần hồ nước rất tốt, ở đây có cá với lại động vật, muốn ăn gì thì bắt nấy. Vào rừng cây còn phải lo đỉa núi lớn, mãng xà to, không bằng ngày nào cũng đối mặt với lợn rừng.”

Lý Văn Li trả lời như thể hiển nhiên.

Bạch Quân Quân không còn lời gì để nói, nàng còn tưởng đâu tới chỗ trú của hai người còn có thể nhặt bảo bối gì chứ, kết quả… là nàng suy nghĩ nhiều rồi.

“Hai người đi theo ta đi.”

“Đi đâu?” Lý Văn Li giật mình, hắn nhìn qua hồ nước một cái như có hơi không muốn: “Nơi đây nước không tồi, rời khỏi nó chưa chắc có thể tìm được nguồn nước tốt như vậy.”

“Nếu ngươi thích uống thì hằng ngày về lấy là được, với lại hồ nước ở đây không phải nước lặng, chẳng lẽ nó chỉ ở đây mà không chảy đi nơi khác sao?”

Bạch Quân Quân không nặng không nhẹ thờ ơ đáp lại một câu, Lý Văn Li nghiêng đầu, nghe ra ý của nàng.

Nha đầu này đang nói với hắn, chỗ ở của nàng cũng có hồ nước chảy qua?

Vì thế Lý Văn Li không nói gì nữa, gom sơ mấy quả dại chưa ăn rồi đi theo nàng rời đi.

Nhưng khi hai người đi tới trước hãm trận, Bạch Quân Quân hơi chán ghét dừng chân lại.

“Nhanh chóng xóa bỏ cái thứ do ngươi làm đi.”

“Ta cũng bó tay.” Lý Văn Li nhún vai.

“?” Bạch Quân Quân nghi ngờ.

“Khi ta lập bẫy không ngờ mình sẽ phải đi qua, cho nên không để lại đường sống.” Lý Văn Li cười cực kỳ vô tội.

“...” Bạch Quân Quân.

Nghĩ tới lúc hắn cho nổ thuyền cũng là thế này, không để lại cho mình chút đường sống nào, Bạch Quân Quân hoàn toàn hết chỗ nói.

“Ngươi không nghĩ phải để lại một đường lui hả?”

“Có một câu nói là dồn vào chỗ chết trước rồi sống sau.” Lý Văn Li tiếp tục mỉm cười.

“Vậy ngươi sống sau đi.” Bạch Quân Quân nói xong rồi kêu Bạch Linh Vũ bám chặt vào người mình, nàng đu trên dây leo như Tarzan, bay từ chỗ này qua chỗ kia, nhờ vào dị năng được truyền ra bảo vệ, nàng nhẹ nhàng bay qua vũng cát lún.

Lý Văn Li nhìn bản lĩnh nhẹ như yến của nàng không khỏi cong môi nói: “Này, ngươi mặc kệ ta thật hả?”

Bình Luận (0)
Comment