Bạch Quân Quân quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt toàn là ghét bỏ.
Lý Văn Li cảm nhận được phần ghét bỏ này cũng không tức giận.
Hắn thảnh thơi đi bộ vòng ra phía bên trái rừng cây vùng cát lún, bước bảy bước lên trước rồi về một bước, phía bên phải một bước trái ba nước, cứ thế tuần hoàn lặp lại chậm rãi xông ra khỏi trận địa.
Bạch Quân Quân nhìn thấy vậy thì càng hết chỗ nói.
“Ngươi…”
“Ta đã bày ba trận ở đây.” Lý Văn Li cười rất là hiền lành: “Như ngươi đã thấy ở giữa là cát lún không có cửa sống, bên trái là trận mê cung có cửa sống.”
“Vậy bên trái là gì?”
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua rừng cây tĩnh lặng, nàng không tin cái tên này chỉ lập hai bẫy.
“Bên phải là trận sao băng, bên trong chôn rất nhiều mũi tên.”
Không chờ Lý Văn Li trả lời, Bạch Linh Vũ đã đi trước một bước trả lời vấn đề của trưởng tỷ.
“Thật là vậy đấy.” Lý Văn Li vui vẻ gật đầu.
Bạch Quân Quân hoàn toàn hết chỗ nói.
Nếu nàng nhớ không lầm thì chiều hôm qua đến đêm cũng chỉ có thời gian mấy canh giờ thôi đúng không? Người này lấy đâu ra nhiều thời gian thiết lập nhiều thứ vậy chứ! Kẻ này là ai đây?
Lý Văn Li không thấy vấn đề gì cả, tâm trạng rất tốt đi theo Bạch Quân Quân trở về chỗ trú của nàng.
Nhưng, khi đến chỗ trú của Bạch Quân Quân, Lý Văn Li phải mở to mắt mà nhìn.
Không ngờ so với túp lều như thể dành cho người vô gia cư của hắn, thì chỗ trú của Bạch Quân Quân quả thực giống như là cung điện xa hoa vậy.
Không những có một phòng bếp, mà còn có kho hàng trên lầu hai, với phòng ngủ trên lầu ba!
Hơn nữa cách chỗ này ba trăm mét là một con suối nhỏ.
Mùi thơm ngọt tỏa ra từ con suối đó hắn vô cùng quen thuộc, chắc chắn cùng nguồn với nước trong hồ.
“Ngươi quá là cầu kỳ luôn đó.” Lý Văn Li bội phục sát đất.
Lúc đó, Bạch Quân Quân vừa trở về Bạch Táp Táp đã nghe thấy tiếng, lúc nàng từ trên lầu thò đầu ra nhìn thấy bên cạnh Bạch Quân Quân còn có Bạch Linh Vũ, Bạch Táp Táp đã thét một tiếng chói tai chạy ra ngoài.
“Tiểu Vũ!!!”
Bạch Linh Vũ nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên nhìn thấy thập nhất tỷ.
Đi theo Lý Văn Li chịu khổ mấy ngày Bạch Linh Vũ không khỏi trợn to mắt nhìn, đây là nơi nào vậy, sao lại có một căn nhà gỗ ở đây?
Nhưng chưa đợi hắn hỏi, Tiểu Sơn cũng đã chạy từ phòng ra.
Trong mắt Tiểu Sơn có một tia tò mò với ngượng ngùng đối với bạn cũ.
Ôm thập nhất tỷ xong, Bạch Linh Vũ hiểu chuyện trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Sơn, cũng ôm nó một cái: “Thật là tốt quá ngươi không sao cả. Đúng rồi Lưu…”
Bạch Linh Vũ vừa định hỏi chuyện Lưu thị rơi xuống sông, Bạch Quân Quân đã nhanh tay lẹ mắt cắt ngang lời hắn: “Mọi người đã ăn sáng chưa?”
Câu hỏi này khiến cho những người ở đây bao gồm cả Lý Văn Li đều lắc đầu.
Bạch Quân Quân lập tức nói: “Đúng lúc ta cũng chưa ăn.”
“Vậy bây giờ muội sẽ đi nấu cơm sáng ngay.” Bạch Táp Táp nghe vậy thì lập tức chạy về phía phòng bếp.
Bạch Quân Quân lại gọi nàng về: “Không cần đâu, để cho Lý Văn Li làm đi.”
“!!!” Bạch Táp Táp nghe thấy cái tên này bị dọa sợ tới mức lảo đảo một cái, nàng khó tin nổi quay đầu lại, bây giờ mới hậu tri hậu giác phát hiện đằng sau Bạch Quân Quân có một thanh niên cao gầy đi theo.
Trên mặt thanh niên là biểu cảm không phân rõ là cười hay vui đùa nữa, tuy gương mặt hắn có thêm một vết thương mới nhưng vẫn nho nhã trong sáng như cũ.
Bạch Táp Táp nhìn một cái đã nhận ra ngay.
I hi hi! Ô hô hô!
Đây đây… đây… chính xác là tỷ phu của nàng… không phải, là tỷ phu tiền nhiệm Lý Văn Li!
Vào lúc nhìn thấy Bạch Táp Táp, Lý Văn Li mới nhận ra rốt cuộc tại sao khi nhìn thấy Bạch Quân Quân sẽ có một cảm giác quen thuộc.
Đây đúng là lũ tràn vào miếu Long Vương, người một nhà không quen người một nhà.