Bạch Quân Quân giúp Bạch Táp Táp hong khô quần áo thuận tiện hong đồ còn ẩm trên người luôn, quả thực là một công đôi việc.
Không còn cách nào khác, ai bảo các nàng là dân chạy nạn chỉ có hai bàn tay trắng chứ.
Giải quyết được vấn đề đồ ăn tại núi rừng hoang dã nơi đây, nhưng đồ mặc thì khá phiền phức.
Bởi vì họ không có tằm, cũng không đợi được tằm xuân nhả tơ rồi chậm rãi kéo tơ lột kén đi dệt vải, trên người họ chỉ có bộ quần áo đã sớm không thì ra màu sắc vốn có.
Nhưng dù có rách nát thì vẫn phải quý trọng, nếu không chỉ có thể cởi truồng.
Tuy Bạch Quân Quân là trưởng tỷ, nhưng mà mọi người sinh hoạt cuộc sống hàng ngày đều nằm trong tay Bạch Táp Táp.
Bạch Táp Táp tắm xong lại đi giục mấy tiểu đệ tắm rửa.
Hai tiểu hài tử đã sớm tò mò không chịu nổi với phòng tắm, bây giờ cuối cùng cũng tới lượt chúng đi vào trải nghiệm, chúng lập tức trước tiếp sau đi vào.
Vì tiết kiệm nước, Bạch Quân Quân cho hai tiểu hài tử đi vào cùng lúc.
Quần áo của Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn tất nhiên là do Bạch Táp Táp giặt, dù sao thì chúng cũng chỉ là tiểu hài nhi bốn năm tuổi, để hai đứa tự giặt đồ của mình, giặt không sạch còn đỡ, chứ mà làm rách là hai đứa tiêu đời hết.
Cho nên Bạch Táp Táp chỉ cho hai đứa một mục tiêu chính xác, đó là kiểm tra lẫn nhau xem đối phương có tắm sạch chưa là được.
Hai tiểu hài tử nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu, vì thế thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra cuộc nói chuyện của hai hài tử.
“Ngươi chưa tẩy mông kìa.”
“A, cổ ngươi toàn ghét bẩn không kìa, kì đi.”
…
Hoàng hôn dần buông xuống, nơi đây vẫn tràn ngập sức sống như cũ.
Bạch Quân Quân ngồi tại chỗ nhìn một lát, xác định không có chỗ cho nàng tỏa sáng nữa rồi mới lên lầu.
Nhưng Bạch Quân Quân sạch sẽ thoải mái nhìn tấm chiếu trong phòng, không khỏi nghĩ mấy hôm nay họ không chú ý, cả người toàn là bùn đất mà leo lên giường nằm là chuyện thường ngày.
Bạch Quân Quân cảm thấy cần phải giữ vệ sinh trong phòng, nếu không uổng công đi tắm với giặt giũ quần áo.
Vì thế nàng truyền dị năng ra, khiến cho ngọn cỏ khô ráo mềm mại trong rừng cây lại lần nữa tập kết vào phòng mình.
Sau khi dệt được một chiếc chiếu mới từ cỏ cây mềm với tre, Bạch Quân Quân bất giác nhìn về phía ngọn nến nhỏ trên bàn trà.
Nhớ đến lầu dưới không có đèn, Bạch Quân Quân bắt đầu mân mê ngọn nến trên bàn, chuẩn bị chia một nửa cho lầu dưới.
May mà hôm qua để giữ chân Bạch Táp Táp, nàng cắt rất nhiều khối vuông cho hai tiểu hài tử làm đồ thủ công ở đây, một buổi chiều Bạch Táp Táp với Tiểu Sơn làm ra rất nhiều ống nhỏ, cái hộp nhỏ.
Bạch Quân Quân tùy ý chọn một cái đựng mỡ heo, cắt bấc nến ra thành hai đoạn, giờ mới đứng dậy đi về phía lầu hai.
Lúc đó Lý Văn Li đang ngồi ở cửa sổ lầu một ngắm hoàng hôn, khuôn mặt tuấn tú trong sáng nổi bật trong nắng chiều, có vẻ cực kỳ thần bí.
Hắn mặc áo vải bố sạch sẽ chỉnh tề, từ lúc gặp hắn cho đến bây giờ mái tóc của hắn vẫn buộc gọn ở sau lưng, như thể sẽ vĩnh viễn không loạn.
Bạch Quân Quân xem như cũng phục, mái tóc dài thế sao mà có thể khiến chúng nó không rối được vậy?
Hay đó là tu dưỡng cơ bản của cổ nhân?
Nhưng người này có phải cổ nhân không còn phải chờ bàn bạc đã.
Lý Văn Li nhìn thấy thiếu nữ đứng ở cửa không nói lời nào, không khỏi cong môi: “Ngẩn người cái gì vậy?”
Bạch Quân Quân theo bản năng hỏi ra thắc mắc trong lòng, Lý Văn Li mỉm cười.
“Chỉ có thể nói là gió xuân hiểu lòng ta, nó không đành làm rối tung tóc ta.”
“...” Bạch Quân Quân lại lần nữa cảm nhận được sự lươn lẹo của người này, cạn lời đặt nến xuống rồi đi.
Lý Văn Li tò mò nhìn đồ Bạch Quân Quân bỏ lại, chờ khi thấy rõ là cái gì thì không khỏi vô cùng đau đớn.
“Dùng mỡ lợn làm đèn dầu, quá phí phạm của trời!”