Vốn Bạch Quân Quân đã muốn rời đi, ai ngờ sau khi nhìn thấy ngọn nến mỡ lợn, người phía sau nàng lại nắm chặt lấy cổ tay nàng, còn chỉ vào nàng mắng nàng là nữ nhân hoang phí.
“???” Bạch Quân Quân cảm giác như mình bị vũ nhục.
Người này… nàng có lòng tốt đưa nến đến cho hắn, hắn không cảm tạ thì thôi đi, vậy mà còn chỉ trích nàng lãng phí.
Vậy thì nàng lấy đi?
Nhưng mà không đợi Bạch Quân Quân mở miệng, Lý Văn Li đã tỏ vẻ đau buồn cầm lấy ngọn nến mỡ lợn trở về phòng.
“…” Bạch Quân Quân.
Đêm nay, Tiểu Sơn xuống tầng dưới ngủ cùng Lý Văn Li và Bạch Linh Vũ, hai tỷ muội một mình chiếm lấy căn phòng trên tầng ba.
Lúc đầu Bạch Quân còn lo lắng có khi nào Tiểu Sơn ngủ không quen rồi nửa đêm lại thức dậy đi tìm người hay không.
Nhưng mà rõ ràng là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ trời sinh bé trai thích chơi đùa với bé trai, hoặc là năng lực thích ứng của Tiểu Sơn vốn mạnh, tóm lại, dưới tầng nhanh chóng trở nên yên lặng.
Bạch Quân Quân cũng yên tâm, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Bạch Quân Quân còn đang ngủ, dưới tầng liền vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Chim ở đâu ra mà nhiều thế này?”
Rõ ràng Lý Văn Li và Bạch Linh Vũ mới đến bị bức tường chim làm cho khiếp sợ.
Nhưng sau khi trải qua sự khiếp sợ, hai người lại vô cùng vui mừng bắt đầu thu dọn chim.
Con nào béo thì bắt, con nào gầy thì thả, Tiểu Sơn thấy bọn họ làm đến mức khí thế ngất trời thì cũng gia nhập theo.
Cảnh tượng Bạch Quân Quân nhìn thấy lúc xuống tầng chính là như vậy.
Lúc đó Lý Văn Li đang nghiêm túc bắt chim, không biết hắn lấy từ đâu ra một chiếc dây, xuyên những con chim hợp ý lại thành một xâu.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân xuống dưới, Lý Văn Li cũng không thèm quan tâm đến mấy con chim nữa, hắn giao xâu chim cho Bạch Linh Vũ rồi bước lên kéo Bạch Quân Quân ra ngoài.
“?” Bạch Quân Quân bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Làm gì thế?”
“Đi kiếm vài thứ dùng để nướng chim.” Lý Văn Li trả lời như lẽ đương nhiên: “Ngươi không muốn nếm thử món chim nướng than hả?”
“…” Bạch Quân Quân im lặng nhưng thân mình vẫn rất thành thật đi theo sát sau lưng hắn.
Trưởng tỷ và Lý Văn Li nói đi là đi, chỉ còn ba đứa trẻ với vẻ mặt ngây thơ ở phía sau: “Hai người muốn đi đâu?”
“Ba đứa ở lại đây nhóm lửa đi, đợi chúng ta về.” Lý Văn Li nói xong, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Bạch Quân Quân ỡm ờ theo sát hắn cả quãng đường, chẳng bao lâu sau đã đi đến nơi quen thuộc.
Lúc này trận lún vẫn chuyển động như cũ, không ít động vật đi ngang qua đều bị rơi vào.
Trong đó còn có một con lợn rừng lớn, dường như lợn rừng vừa bị nhốt không lâu, nhìn thấy có loài người đến thì cố gắng hết sức giãy dụa.
Ánh mắt Lý Văn Li sáng lên: “Ngươi nói xem khả năng thuần dưỡng được nó trở thành gia súc lớn từng nào?”
“Có thể sẽ mất cả ba đời của ngươi đấy.” Ý của Bạch Quân Quân rất rõ ràng.
Lý Văn Li tiếc nuối lắc đầu: “Vẫn nên bỏ đi thì hơn.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi vào trận mê cung ở bên trái.
Bạch Quân Quân không khỏi nghi hoặc, ngay từ đầu nàng không biết Lý Văn Li muốn đến bên này tìm cái gì, nhưng mà nhìn thấy lợn rừng đã rơi vào trong bẫy, Bạch Quân Quân cảm giác được mình đã hiểu được ý tứ của hắn.
Hóa ra người này đến đây để kiếm con mồi?
Nhưng mà con mồi đã ở ngay trước mặt rồi mà hắn lại không thèm nhìn tới, tiếp tục đi về phía trước, cho nên Bạch Quân Quân mới cảm thấy thắc mắc.
Chim nướng than, chẳng lẽ hắn muốn đi tìm than?
Lý Văn Li nhìn thấy Bạch Quân Quân đứng yên tại chỗ không hề tiến lên phía trước, nghĩ rằng nàng đang luyến tiếc con lợn rừng lớn kia nên cũng không quay đầu lại mà giải thích: “Nhất định là tối hôm qua nó mới rơi vào bẫy, bây giờ sức lực của nó còn cực kỳ lớn, kéo nó ra thì người thiệt thòi chỉ có hai chúng ta mà thôi, để nó đói ba ngày ba đêm đã rồi chúng ta quay lại kiếm hời.”
“…” Bạch Quân Quân.
Tuy rằng rất cay độc nhưng không thể không thừa nhận những lời hắn nói rất có lý.
Dường như Lý Văn Li có mục đích rõ ràng cho nên hắn không đi bộ chậm rãi từ từ trong trận mê cung giống ngày hôm qua, có điều trong lúc đang gấp rút đi đường hắn lại vô tình ho khan vài tiếng, cho dù rất nhỏ nhưng vẫn làm cho Bạch Quân Quân nhận ra thân thể hắn đang không khỏe.