Lúc đó đàn ong rừng trong khóm cây không hề biết mình sắp phải đối mặt với số phận bị tịch thu nhà cửa nên vẫn miệt mài chuyển gạch, vất vả cần cù nhả mật để nuôi dưỡng tổ ong.
Đúng lúc này, chỉ cảm thấy một làn sóng nhiệt cuồn cuộn mà đến.
Ong rừng vốn sợ nóng, cảm nhận được hơi nóng trăm nghìn năm nay chưa từng có đánh úp lại, ban đầu còn tưởng rằng là gấu, thiên địch của mình đến đây, kết quả vừa quay đầu nhìn lại đã thấy ánh lửa ngợp trời, chúng nó liền như ong vỡ tổ, bỏ trốn trong cơn hoảng loạn, từng tiếng vo ve vang lên.
Bầu trời thoáng chốc tối đen như mực, nơi nơi đều là ong rừng, làm cho người ta nhìn thấy mà da đầu run lên.
Người ngơ ngác mà ong rừng cũng ngơ ngác theo.
Chỉ có ngọn lửa bùng lên đó bỗng nhiên lớn dần, ong rừng tự biết đánh không lại nên lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Bạch Quân Quân canh đúng thời cơ mạnh mẽ trèo lên trên cây, nàng lấy dùi đá ra cắt bỏ phần tổ ong bám vào cành cây, rồi sau đó cởi mũ có rèm che xuống, bọc lấy tổ ong to như chiếc thùng đựng nước này rồi lập tức trèo xuống cây.
Lý Văn Li vẫn ở yên tại chỗ quơ ngọn đuốc siêu dài như cũ, cho đến khi ngọn lửa dần dần tắt đi, lúc này mới đuổi theo Bạch Quân Quân đang chạy ở đằng trước.
Trí nhớ của Bạch Quân Quân rất tốt, lúc trở lại trận mê cung cũng không cần Lý Văn Li dẫn đường, chạy thẳng một mạch trở về đường cũ.
Lúc đó lợn rừng đang bị lún trong hố cát nhìn thấy hai người này vội vàng đến rồi lại vội vàng đi thì chỉ cảm thấy hết sức thất bại. Nó hoành hành ngang ngược trong rừng rậm nhiều năm như vậy, còn chưa từng có sinh vật nào không thèm để nó vào mắt như thế.
Sinh vật hai chân vô cùng kỳ lạ này thật sự là không lễ phép chút nào cả.
Lúc đó Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không lễ phép vội vàng chạy về nơi trú quân, mặc dù động tác đến rồi đi của bọn họ rất nhanh nhưng cũng đi mất gần một canh giờ.
Lúc này, nước nóng ba đứa trẻ Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn nấu cũng đã sôi sùng sục từ lâu, thậm chí sợ nước bốc hơi khô mất nên đã cho thêm nước vào mấy lượt.
Đợi một lúc lâu mới nhìn thấy trưởng tỷ ôm một vật gì đó rất to trở về.
Bạch Táp Táp lập tức tiến lên giúp đỡ.
Bạch Quân Quân không để nàng động vào, chỉ đặt tổ ong được bọc trong chiếc mũ rách xuống đất, sau đó thở hổn hển chờ Lý Văn Li thong dong đến muộn.
Lúc này Lý Văn Li đang chạy chầm chậm đến đây, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Muốn làm thế nào?”
Bạch Quân Quân cũng lười nói với hắn những chuyện khác, đi thẳng vào chủ đề chính.
Lý Văn Li chạy trốn đến mức đau sốc hông, sau khi tâm trạng bình tĩnh lại mới nói: “Xem ta đây.”
Nói xong, Lý Văn Li nhận lấy quyền chủ động.
Đầu tiên là căn dặn Bạch Táp Táp lấy toàn bộ hũ không đến, rồi sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lý Văn Li mở chiếc túi bằng mũ kia ra, chỉ thấy một quả cầu bằng đất rất lớn xuất hiện trước mặt mọi người, còn có vài con ong rừng bám vào phía trên quả cầu đất lớn đó.
Mọi người đều giật mình, nhất là Tiểu Sơn ngồi bệt luôn xuống đất.
“Ong ong mật…”
Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ bị loài côn trùng này làm cho sợ hãi, nhưng thật ra không biết loài côn trùng này là loài gì, nhìn thấy Tiểu Sơn hoảng sợ như vậy thì không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Chúng nó rất đáng sợ sao?”
“Có có độc, bị chích sẽ chết đấy.” Tiểu Sơn vô cùng căng thẳng nhắc nhở.
Khuôn mặt của Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp cũng cứng đờ, toàn thân trở nên căng thẳng.
“Không sao đâu.” Lý Văn Li nói xong liền lấy dao găm ra, nhẹ nhàng gõ nhẹ vào tổ ong.
Dường như mấy con ong rừng kia cũng biết không địch lại đông người, bị dao găm khiêu khích như vậy thì lập tức tung cánh bay đi.
Lúc này Lý Văn Li mới chậm rãi nhẹ nhàng cắt tổ ong kia ra, mật ong màu vàng óng chảy ra trong nháy mắt, không bao lâu sau đã đựng đầy ba chiếc hũ lớn.
Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ nhìn thấy mấy thứ này thì tò mò không thôi, chỉ có Tiểu Sơn không kiềm chế nổi mà nuốt nước miếng.
Thấy thế, Lý Văn Li cắt cho bọn họ mỗi người một miếng đường mật ong: “Ăn đi.”
“Ăn… ăn được hả?” Bạch Táp Táp tỏ vẻ ngạc nhiên, không chắc chắn lắm.
“Đương nhiên.” Lý Văn Li gật đầu một cách chắc chắn.
Vì thế lúc này ba đứa trẻ mới đưa tay ra nhận lấy.