Trong tổ ong màu vàng óng kia tràn đầy mật ong, cầm trên tay có cảm giác dinh dính nhưng mà lại có hương hoa kỳ lạ lan tràn thấm vào tận tâm can.
Lý Văn Li thấy mấy đứa trẻ chần chừ mãi không dám ăn thì lại cắt thêm một miếng nữa đưa cho Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân cũng không tỏ vẻ vờ vịt mà hào phóng nhận lấy.
Mật ong, đương nhiên ở mạt thế không hề có, mà trong trí nhớ của nguyên chủ, mật ong cũng chỉ là một loại nước ngọt mà thôi, chẳng qua thứ nước mà nàng uống đều đã được phòng bếp nhỏ pha chế xong xuôi, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của tổ ong.
Bây giờ nhìn thấy tổ ong này cũng coi như mới mẻ, Bạch Quân Quân thản nhiên bỏ miếng tổ ong vào trong miệng.
Trong nháy mắt miếng tổ ong vào miệng, nàng trở nên ngơ ngẩn.
Nàng không ngờ rằng hóa ra trên đời còn có thứ ngọt ngào đến nhường này.
Vị ngọt từ nước mật ong là vị ngọt nhàn nhạt, vị ngọt của đường mạch nha là vị ngọt khắt, nhưng mà vị ngọt của tổ ong này lại là vị ngọt thơm dịu, gióng như đang dạo chơi trong biển hoa, khiến người ta không muốn rời khỏi.
Lý Văn Li nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền biết nhất định tiểu cô nương đã bị hương vị này mê hoặc, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Hành động lần này rất đáng giá đúng không?”
Mặc dù Bạch Quân Quân không lên tiếng trả lời nhưng thân thể lại rất thành thật, không ngừng gặm miếng tổ ong trong tay.
Lúc Bạch Quân Quân ăn tổ ong, Tiểu Sơn ở bên cạnh cũng mút chùn chụt không ngừng, rõ ràng hắn cũng là một người đã từng được ăn mật ong rất nhiều lần.
Nhìn thấy bọn họ ăn đến mức say sưa như vậy, lúc này Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ mới thật cẩn thận đưa tổ ong vào trong miệng, mới nhẹ nhàng liếm một miếng mà đã đắm chìm trong nháy mắt.
Đồ ngọt là thứ mà loài người khó có thể cưỡng lại nhất, khi vào trong cơ thể sẽ khiến insulin nhanh chóng tăng lên, tryptophan trong insulin sau khi vào tế bào sẽ chuyển hóa thành huyết thanh, huyết thanh lại kích thích tiết ra dopamine, do đó làm cho người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Những người chạy nạn nay đây mai đó suốt ba năm trời, bao gồm người lưỡi đao liếm máu ở mạt thế như Bạch Quân Quân cũng có cảm giác được đồ ngọt trấn an trong nháy mắt.
Lý Văn Li cười nhìn bọn họ, một hồi lâu sau mới cắt một miếng nhỏ cho vào trong miệng nhai, dường như đang thưởng thức sự vui vẻ mà mật ong này mang đến.
Tiểu Sơn là người đầu tiên ăn xong, rồi sau đó nhìn Lý Vân Li với vẻ chờ mong, ngụ ý rằng có thể chia thêm ít nữa hay không.
Nhưng Lý Văn Li lại lắc đầu: “Tuy rằng đồ ngọt ngon nhưng không nên ăn nhiều, đợi lát nữa còn có đồ ăn ngon đấy, nhịn một chút đi.”
Tiểu Sơn bị từ chối, cảm giác đầu tiên là thất vọng nhưng sau khi nghe thấy còn có đồ ăn ngon thì ánh mắt thoáng chốc lại sáng lên.
Bạch Linh Vũ cũng như vậy.
Vì vậy không ai đòi hỏi thêm đồ ngọt cả mà đều chăm chú nhìn Lý Văn Li để mật ong vào trong hũ với vẻ chờ mong.
Nhưng mà số mật ong này ít nhất có hơn ba mươi cân, mấy hũ đựng nước nho nhỏ mà Bạch Táp Táp lấy tới hoàn toàn không chứa hết.
Cuối cùng vẫn phải chờ đến lúc Bạch Quân Quân lấy một cái thùng tắm to năm mươi cân có sẵn đến mới chứa hết toàn bộ số mật ong đó.
Sau khi lấy hết mật ong xong, mọi người phát hiện trong tổ ong còn có rất nhiều nhộng ong trắng trắng, những nhộng ong này đang nhúc nhích thân mình, trông vừa đáng sợ lại vừa đáng yêu.
Dường như Tiểu Sơn đã từng nếm nhộng ong, hắn bốc một con lên cho luôn vào trong miệng, còn luôn miệng nói ngọt quá ngọt quá.
Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp cũng nhịn không được bốc một con lên ăn.
Quả nhiên trong nháy mắt cho vào miệng kia, vị ngọt thấm vào tận tâm can.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Bạch Quân Quân, chờ đợi nàng mau mau nếm thử.
Ai ngờ Bạch Quân Quân lại lắc đầu như trống bỏi.
Rắn, chuột nàng đều có thể chấp nhận, nhưng nàng lại không thể chấp nhận được loại sâu thân mềm này.
Loại sâu thân mềm này giống đến bảy tám phần với loại sâu thân mềm ký sinh trên xác chết của zombie. Bạch Quân Quân vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng sâu thân mềm ký sinh trong cơ thể zombie bắn ra tung tóe lúc zombie bị nổ tung đầu, bảo nàng ăn thứ đó… Giết nàng cho xong.
Nhưng mà làm cho Bạch Quân Quân kinh ngạc chính là Lý Văn Li cũng không ăn.
Bạch Quân Quân còn đang suy nghĩ có phải người nọ cũng đã từng trải qua cảnh tượng giống nàng không thì Lý Văn Li mở miệng.