“Ăn sống hương vị bình thường, phải dùng dầu chiên ăn mới thật sự ngon.”
“...” Bạch Quân Quân.
Tiểu hài nhi vừa nghe thấy còn có thể chiên dầu, vui mừng lấy chai tới đựng nhộng ong.
Rửa sạch nhộng ong với mật ong xong, tổ ong to như vậy chỉ còn lại một ít tổ ong dơ hoặc cứng.
Mọi người tò mò nhìn thứ không thể ăn này, Lý Văn Li lại nói chúng nó cũng có chỗ dùng, đợi chút sẽ xử lý.
Sau đó Lý Văn Li đi tìm đám chim nhỏ bị người ta quên mất.
Lúc ấy đàn chim to béo bị tuyên triệu hoảng sợ với bất lực, nhìn thấy Lý Văn Li tới gần lập tức biểu hiện ra vẻ đáng thương đáng yêu của mình, ý muốn giành được sự thương hại của động vật hai chân.
Nhưng đáng tiếc người chúng nó đối mặt lại chính là hồ ly bản tôn máu lạnh vô tình nhất.
Lý Văn Li chỉ cười ha ha vươn bàn tay thon dài, vặn một cái chính xác, vặn gãy toàn bộ cổ chúng nó.
“...” Chim.
Lý Văn Li nhanh nhẹn moi hết nội tạng chim ra, sau đó ném chim vào nước ấm.
Tiếp đến dặn dò Bạch Linh Vũ với Tiểu Sơn nhổ lông chim đã trụng nước ấm đi.
Dặn dò xong, Lý Văn Li mới lấy túi da không rời người ra, bên trong có không ít lọ vại bình không thấm nước.
Nhổ trụi lủi lông chim nhỏ xong, Lý Văn Li bắt đầu bôi muối đen hắn tự chế với một ít bột phấn Bạch Quân Quân không biết tên lên người mấy con chim.
Lý Văn Li thấy Bạch Quân Quân đứng ở đây như đốc công thì không khỏi buồn cười: “Nhìn gì đấy, nhanh lấy hai cái chổi phết qua đây.”
“...” Bạch Quân Quân cạn lời nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tìm chổi phết.
Nhưng nơi núi rừng hoang vu như này thì sao có chổi phết?
Bạch Quân Quân hết cách, chỉ có thể ra bờ sông tìm bèo, đập bẹp một cây trong đó, thân làm phần cứng của chổi, còn đống bị đập bẹp còn lông chổi, cũng miễn cưỡng xem như chổi phết.
Chờ khi Bạch Quân Quân đem bàn chải về, Lý Văn Li đã bắt đầu nướng chim, bây giờ mấy con chim kia bị xiên vào gậy gỗ, trong tay mỗi người đều cầm hai xiên.
Phần của Bạch Quân Quân đã được đặt sang một bên. Không cần nhiều lời Bạch Quân Quân đã tự động cầm lấy phần của mình đi về phía đống lửa.
Vì thế bữa tiệc nướng Bạch Quân Quân quy mô lớn cứ đột nhiên như vậy bắt đầu rồi.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm chim nhỏ của mình, thật cẩn thận lật, sợ nướng khét.
Theo nhiệt độ ngày càng cao, trên người chim nhỏ đã bắt đầu tiết dầu.
Lý Văn Li dùng cái ly hứng dầu, chỉ nói đợi lát nữa sẽ có chỗ dùng.
Bạch Quân Quân không nhịn được chửi thầm, còn nói nàng dùng mỡ lợn làm đèn là lãng phí, không phải hắn cũng hứng dầu đấy sao.
Chờ chim không tiết dầu nữa, màu da của nó đã từ trắng biến thành vàng nhạt rồi thành vàng cháy… mọi người được chứng kiến sự thay đổi của nó.
Lúc đầu, thịt chỉ có thể chín nếu nước và mỡ được loại bỏ, nhưng khi gần chín, thịt sẽ chuyển sang màu xám đục do thiếu chất béo.
Giờ Lý Văn Li cầm lấy dầu đã hứng được, quét lên hết tất cả thịt chim.
Chim được quét dầu lại khôi phục sức sống.
Bạch Quân Quân lén nhìn Lý Văn Li một cái, còn tưởng đâu hắn tính làm nến giống như nàng… thì ra không phải.
Lý Văn Li buồn cười băn khoăn liếc nhìn Bạch Quân Quân một cái, hắn không lên tiếng cười nhạo chỉ lấy chút mật ong qua đây, rồi dùng chổi phết sạch sẽ quét một lớp mật ong vào chim của mọi người.
Vì thế vốn dĩ chim nhỏ đã thơm nức mũi nay lại bốc lên mùi thơm càng thêm nồng đậm, tất cả mọi người đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Một lát sau, Lý Văn Li cười nói: “Được rồi, ăn nhanh đi.”
Lý Văn Li ra lệnh một tiếng, mọi người đồng loạt nhấc chim ra khỏi bếp lửa.
Khi quay họ đã không nhịn nổi, bây giờ cuối cùng cũng có thể nếm thử rồi.
Chậm chút nữa, họ đã không nhịn được!