Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210. Đệ Là Quái Vật

Chương 210. Đệ là quái vật Chương 210. Đệ là quái vật

Ở đời sau, vì để gia tăng cấp bậc mà không biết bao nhiêu người đã táng gia bại sản, thậm chí không tiếc bán đứng linh hồn để bái sư.

Với tư cách là một người đã đạt đến cấp độ đại viên mãn của bốn loại dị năng Địa, Thủy, Hỏa, Phong, Lý Văn Li là đối tượng mà các nam nhân chạy theo như vịt để bái sư, nhưng một đại lão như vậy lại chỉ lấy của Bạch Linh Vũ chút ít học phí như thế, sao Bạch Quân Quân lại có thể không kinh ngạc được?

Lý Văn Li nhìn thấy biểu cảm của nàng thì cảm thấy rất buồn cười: “Chẳng lẽ ta sẽ hãm hại một đứa trẻ sao?”

“…” Bạch Quân Quân: Vậy thì chưa chắc đâu.

Lý Văn Li bất đắc dĩ: “Dù sao dựa vào người khác để nâng cao dị năng của mình cũng sẽ không được lâu dài. Ngươi cũng là người đạt đến cấp mười hai đại viên mãn, đạo lý đó ngươi phải hiểu hơn ta chứ? Cho nên ngươi yên tâm đi, ta chỉ thật tình muốn chút thạch anh đó để thức tỉnh dị năng hệ Thủy của mình mà thôi.”

Nói xong, Lý Văn Li duỗi tay ra: “Nếu không tin ngươi có thể tiến vào thức hải của ta nhìn xem.”

Bạch Quân Quân không nhúc nhích.

Lúc khám bệnh cho Lý Văn Li, nàng đã xem qua thức hải của hắn, chỉ phát hiện dị năng hệ Phong, không hề nhận thấy sự tồn tại của những dị năng khác.

Nhưng mà cho dù có dị năng hệ Phong đi nữa thì cũng tương đối suy yếu, cho nên ban đầu nàng mới không phát hiện ra người này chính là Hồ ly.

Lý Văn Li nhìn thấy Bạch Quân Quân đứng yên không nhúc nhích, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ngươi không tin tưởng ta, ta có thể hiểu được, dù sao chúng ta không ở cùng chiến tuyến, người nào cũng có căn cứ và lập trường mà mình muốn bảo vệ. Nhưng mà bây giờ, lập trường và chiến tuyến trước kia của chúng ta không còn tồn tại nữa, ngươi xác định chúng ta vẫn phải giống như trước kia sao?”

Lý Văn Li vừa dứt lời, cuối cùng Bạch Quân Quân cũng đưa tay phải ra.

Lý Văn Li cong môi, cũng duỗi tay ra.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm lấy nhau giữa ánh nắng chiều, đây là hình ảnh các đại lão ở mạt thế không muốn nhìn thấy nhất.

Bạch Hùng và Hồ Ly liên thủ.

May mắn hai người đều không còn ở mạt thế nữa.

Hai người đã đạt được ý kiến chung chậm rãi đi về nơi trú quân, Bạch Quân Quân nhìn thấy bước chân thoải mái của Lý Văn Li thì không khỏi hỏi một câu.

“Ngươi còn giấu ta chuyện gì không?”

Lý Văn Li ngừng lại một lát, trong đôi mắt phượng đều là vẻ vô tội: “Đương nhiên không có, thành ý lớn nhất trao cho đồng minh chính là không hề giấu diếm.”

“Chỉ hy vọng như thế, nếu để cho ta biết được ngươi có chỗ giấu diếm ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”

Lúc Bạch Quân Quân nói lời này, lá cây xung quanh cũng lay động theo: “Dù sao bây giờ dị năng của ta cũng đủ để nghiền ép ngươi.”

“…” Lý Văn Li bất đắc dĩ nở nụ cười: “Quả nhiên Bạch Hùng là đoàn thể dũng mãnh nhất.”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Bạch Quân Quân lườm hắn một cái, dù sao nàng cũng không có nhiều thời gian để đoán già đoán non với hắn, nếu có ý kiến gì thì dứt khoát làm, làm xong rồi thì thôi.

Lúc đó Bạch Linh Vũ, người trở về nơi trú quân trước một bước thấp thỏm không yên nhìn lên phía trước.

Chuyện hắn có thể điều khiển nước là do Hồ ly ca ca phát hiện ra, hắn chưa từng nghĩ rằng những trận mưa trong thời gian này có liên quan đến việc hắn khóc.

Lúc vừa mới biết, Bạch Linh Vũ rất sợ hãi, cảm giác mình là một con quái vật vì thế càng khóc lóc thảm thiết hơn.

Lý Văn Li trải một mảnh lá chuối tây xuống đất rồi ngồi bên cạnh hắn: “Thằng nhóc đệ đúng là thích khóc thật đấy. Không thấy tỷ tỷ, khóc, phát hiện mình khác thường cũng có thể khóc, đừng khóc nữa có được không?”

“Nhưng mà… nhưng mà… Đệ là quái vật.” Bạch Linh Vũ càng khóc to hơn, những hạt mưa cũng trút xuống rào rào.

“Ai nói đệ là quái vật.” Lý Văn Li bất đắc dĩ nhìn thoáng qua bầu trời: “Cái này gọi là “thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã”[1]”

[1] Chức trách mà trời cao ban cho

“Hu hu hu…” Bạch Linh Vũ càng khóc đến lòng đau như cắt: “Đệ mới bốn tuổi, đệ còn chưa học vỡ lòng, đệ không hiểu những câu chữ trong sách đâu…”

Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Bạch Linh Vũ, Lý Văn Li không biết nên khóc hay nên cười.

Sao đứa trẻ này lại thú vị như vậy chứ?

Hắn bất đắc dĩ sờ sờ đầu của đứa trẻ.

Bình Luận (0)
Comment