Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 211. Dị Năng Không Phải Thứ Xấu

Chương 211. Dị năng không phải thứ xấu Chương 211. Dị năng không phải thứ xấu

“Đệ thử nghĩ lại xem, lúc gặp phải nạn hạn hán, dân chúng mất mùa, cuộc sống bấp bênh, đệ chỉ cần lật tay một cái là mưa đã trút xuống nơi đó. Lúc gặp phải lũ lụt cuồn cuộn như thú dữ cắn nuốt ruộng tốt, đệ lại chỉ cần lật tay một cái là dòng sông đó, biển rộng đó đều đồng loạt yên tĩnh.”

“Ví dụ nữa, nếu như tỷ tỷ của đệ sắp khát đến chết, đệ có thể biến ra nước để giải quyết chuyện cấp bách này, thậm chí lúc gặp phải nguy hiểm đệ còn có thể dùng năng lực này để thoát khỏi cảnh khó khăn. Vậy đệ cảm thấy đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?”

Lời nói của Lý Văn Li làm cho Bạch Linh Vũ dần dần ngừng khóc, vẻ mặt lo lắng sợ hãi trở nên kinh ngạc.

“Thật… thật sự có thể ạ?”

Lý Văn Li không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên.

Đột nhiên một trận gió nổi lên trong cơn mưa cuồn cuộn, trận gió kia cuốn lấy toàn bộ hạt mưa và lá cây xung quanh rồi bốc lên cao, hình thành một con rồng dũng mãnh và đẹp đẽ.

Bạch Linh Vũ thấy cảnh tượng đó thì sợ ngây người.

“Ta có thể điều khiển gió, đệ cũng cảm thấy ta là quái vật sao?” Lý Văn Li hỏi lại.

Nghe vậy, đầu tiên Bạch Linh Vũ gật đầu theo bản năng rồi sau đó lại lắc đầu.

Có thể điều khiển gió quả thật rất quái lạ, nhưng mà ca ca này không hề tổn thương hắn, cho nên không phải là quái vật.

“Đối với phần lớn mọi người mà nói, việc có thể điều khiển những thứ siêu nhiên quả thật rất quái lạ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng nó không tồn tại. Ta quen biết rất nhiều người có năng lực này, bọn họ có thể điều khiển cây cối, ngọn lửa, sấm sét, đất đai, thậm chí điều khiển cả suy nghĩ. Những thứ này cũng giống như việc có người đọc sách vô cùng thông minh mà thôi, đều là những năng lực bẩm sinh, là ân huệ do trời cao ban tặng, chẳng lẽ thế cũng coi là quái vật sao?”

Nước mắt của Bạch Linh Vũ từ từ ngừng lại, cơn mưa xung quanh cuối cùng cũng ngừng.

Rốt cuộc Lý Văn Li cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu còn tiếp tục dùng dị năng nữa thì thân thể yếu ớt suy sụp này của hắn sẽ không thể chống đỡ nổi.

“Đệ vừa khóc là mưa đã trút xuống, đó là bởi vì đệ vẫn chưa điều khiển được năng lực của đệ. Lúc đệ học được cách điều khiển nó rồi, chỉ cần đệ không muốn, nó sẽ không phát ra. Đệ vẫn có thể giả vờ là một người bình thường như cũ.

“Thật vậy sao?”

“Đương nhiên, lúc ta không thả con rồng bay kia ra, đệ có nhìn thấy ta có năng lực này không?”

Lúc này rốt cuộc Bạch Linh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nhào vào trong lòng Lý Văn Li.

“Ca ca, đệ tên là Bạch Linh Vũ, huynh thì sao? Đệ nên xưng hô với huynh thế nào?”

Lý Văn Li ngạc nhiên, thằng nhóc xấu xa này lật mặt nhanh như vậy sao?

“Sau này xin huynh dạy đệ cách điều khiển năng lực.” Bạch Linh Vũ bày ra vẻ mặt chân thành như cũ.

“Vậy đệ đừng cảm thấy vất vả đấy.” Lý Văn Li thản nhiên cong môi.

“Sẽ không đâu.” Bạch Linh Vũ kiên định gật đầu.

Hắn nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, cũng sẽ trở nên dũng cảm hơn, như vậy mới có thể cứu tỷ tỷ trong lúc nguy nan như ngày hôm nay.

Cứ như vậy, Bạch Linh Vũ đi theo Hồ ly bước lên con đường học nghệ.

Sau đó nữa, hai người lại đụng phải Bạch Quân Quân, nhưng mà Bạch Linh Vũ lại hỏi Lý Văn Li xem liệu Lý Văn Li có thể tạm thời giữ bí mật hay không? Hắn sợ trưởng tỷ mà biết hắn có năng lực này thì sẽ chán ghét hắn.

Lúc đó đầu tiên Lý Văn Li tỏ ra sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.

Bây giờ Bạch Linh Vũ đã bị trưởng tỷ phát hiện ra bí mật, trưởng tỷ cũng không nhìn hắn cái nào, chỉ bảo muốn nói chuyện với Hồ ly ca ca, Bạch Linh Vũ chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ có thể nói chuyện gì được chứ? Chắc chắn là có liên quan đến hắn.

Có liên quan đến hắn thì có thể là chuyện gì? Nhất định là về năng lực điều khiển nước này.

Cho nên trưởng tỷ có cảm thấy hắn là quái vật không?

Bạch Táp Táp còn đang nghiêm túc nấu cơm, Tiểu Sơn đang khắc bình đựng mật ong, hoàn toàn không phát hiện ra sự kỳ lạ của Bạch Linh Vũ.

Chờ đến lúc Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chậm rãi quay về nơi trú quân, nhìn thấy Bạch Linh Vũ dáng vẻ tội nghiệp một mình ngồi ở cửa phòng bếp, đang không ngừng nhìn về phía bọn họ bên này.

Thật vất vả mới đợi được Bạch Quân Quân xuất hiện, Bạch Linh Vũ giật mình đứng lên ngay tức khắc, nhưng mà đứng lên rồi lại không biết nên làm gì, tay chân mũm mĩm cũng không biết nên đặt ở đâu.

Bình Luận (0)
Comment