“Vậy… đệ có thể nói với Táp Táp tỷ và Tiểu Sơn không?”
Bạch Quân Quân suy nghĩ trong chốc lát: “Táp Táp thì được nhưng vẫn đừng nên nói với Tiểu Sơn thì hơn.”
“Vì sao ạ?” Bạch Linh Vũ nghi hoặc.
Ở trong mắt hắn Tiểu Sơn cũng giống như người thân của bọn họ vậy.
“Tiểu Sơn là người bình thường, chưa chắc đệ ấy đã có thể hiểu được loại năng lực này. Hơn nữa trong giai đoạn trưởng thành lại có một người bạn có thể hô mưa gọi gió, đệ cảm thấy chuyện này là chuyện tốt hay là chuyện xấu với đệ ấy?”
“?” Bạch Linh Vũ tỏ vẻ không rõ.
Đương nhiên là chuyện tốt rồi, như vậy từ nay về sau Tiểu Sơn sẽ không bị ức hiếp nữa.
Bạch Quân Quân lại lắc đầu.
Con người là động vật sống theo bầy đàn, sau khi ra khỏi nơi này, bọn họ sẽ lại trở về sống giữa đám đông, đến lúc đó Tiểu Sơn sẽ nói chuyện này cho người nhà của nó hay là không nói?
Lùi một bước mà nói, người bạn của nó có thể hô mưa gọi gió mà nó lại không thể, thời gian dần dà trôi qua có khi nào tính cách của Tiểu Sơn sẽ trở nên lệch lạc không?
Không phải Bạch Quân Quân muốn nghĩ xấu cho người khác mà là nàng đã từng gặp rất nhiều trường hợp đặc biệt như vậy rồi.
“Vì tốt cho Tiểu Sơn, chúng ta bảo vệ ở phía sau đệ ấy ở đủ rồi, có một vài anh hùng không nhất định phải để lại tên cho người khác ghi nhớ.”
Phải mất một lúc lâu Bạch Linh Vũ mới hiểu được ý của Bạch Quân Quân.
“Đệ bằng lòng làm một anh hùng như vậy.”
Bạch Quân Quân vui mừng gật gật đầu, xem ra trẻ em cũng không đến nỗi khó nuôi như vậy.
Trong lúc hai người đang thì thầm trò chuyện thì bên phía nhà bếp cũng vang lên tiếng xào nấu.
Sau khi mọi người tưng bừng vui vẻ ăn bữa tối thì cũng đến lúc Lý Văn Li khoe báu vật của mình.
Lúc này sáp ong hắn làm vào giữa trưa đã gần như đông lại. Lúc Lý Văn Li lấy nó ra khỏi băng nhân tạo thì chất lỏng vốn có màu vàng nâu đã đông lại thành một hỗn hợp sền sệt màu vàng nhạt.
Thấy sự thay đổi này, mọi người đều cảm thấy mới mẻ không thôi.
Lý Văn Li lấy một ngọn lửa từ trong nhà bếp để thắp sáng nó.
Vì thế miếng sáp ong này bùng cháy lên, tỏa ra vầng sáng ấm áp, không hề bốc lên khói đen, cũng không có âm thanh “lách tách” ồn ào của ngọn lửa bình thường, nó chỉ im lặng cháy mà thôi.
Chỉ chốc lát sau hỗn hợp sền sệt màu vàng nhạt đó lại trở thành chất lỏng màu vàng nâu.
Lý Văn Li cười đưa ngọn nến cho Bạch Táp Táp: “Đưa cái này về phòng đi.”
Bọn họ làm tổng cộng bảy, tám cây nến, còn dư lại một khối sáp ong lớn.
Lý Văn Li nói: “Loại nến này dùng rất bền, khi dùng hết có thể cắt một mẩu ở đây đốt cho tan chảy ra, sau khi làm lạnh là có thể dùng tiếp.”
Bạch Táp Táp rất vui mừng gật đầu.
Từ trước đến nay nàng chưa từng dùng thứ lợi hại như thế này, cho dù hoàng tộc cũng chưa từng có loại nến như thế này đâu.
Lý Văn Li cười nhưng không nói, một lúc sau mới mở miệng: “Hơn nữa nếu bán loại nến này ở đây, nói không chừng thật sự có thể làm giàu đấy.”
Bạch Quân Quân không nói gì, trợn mắt xem thường, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi nghĩ hay thật đấy, thói đời này người người đều cảm thấy bất an, ai còn nghĩ đến chuyện mua nến của ngươi.”
“Người bình thường mua không nổi không có nghĩa là Thành chủ, Hoàng tử mua không nổi.” Lý Văn Li kéo ống tay áo xuống híp mắt nhìn về phương xa: “Nói đến đây ta lại nóng lòng muốn đến phía Nam giàu có và đông đúc rồi đấy.”
“Ngươi chữa khỏi thân thể tàn tạ của mình trước đi đã.” Bạch Quân Quân có suy nghĩ rõ ràng, hắt cho hắn một gáo nước lạnh rồi mang theo Bạch Táp Táp quay về tầng trên.
Lúc này mấy đứa trẻ cũng đã quen với việc hai người này thỉnh thoảng lại đấu võ mồm cho nên cũng chỉ che miệng cười trộm, không hề có ý định xen vào.
Lý Văn Li bị Bạch Quân Quân dùng đòn chí mạng một vạn điểm đánh cho thương tích đầy mình, bất đắc dĩ kéo Bạch Linh Vũ lại.
“Sư phụ đây muốn khôi phục thân thể thì phải dựa vào đệ đấy.”
“???”
Cứ như vậy đội trưởng căn cứ Bạch Hùng và đại lão Hồ ly của căn cứ H chính thức mở ra cuộc sống liên thủ xông pha cổ đại.
Nhưng mà trước mắt hai người đều là dân chạy nạn đã mất đi sự bảo vệ của gia tộc, hơn nữa dị năng của hai người cũng cực kỳ nhỏ bé.