Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 220 - Chương 220. Chật Vật Lên Bờ

Chương 220. Chật vật lên bờ Chương 220. Chật vật lên bờ

Con trăn xanh này không biết đã sống bao nhiêu năm.

Hình thể của nó dài mười mét, trọng lượng có thể đạt đến hai trăm ký, là trăn khổng nổ nổi tiếng vùng này.

Cung tên của Bạch Quân Quân đối với nó như mưa phùn lông trâu nhỏ bé.

Nhưng tuy là mưa phùn lông trâu, có điều tập kết sức mạnh lại thì không thể khinh thường.

Với lại hai mươi bốn mũi tên của Bạch Quân Quân không phải đâm trúng mục tiêu là đứng im bất động, mà nó còn xâm nhập vào mắt của trăn xanh hay thậm chí là trung khu thần kinh.

Cuối cùng trăn xanh đã cảm thấy có gì đó không đúng, cuống quít buông vật còn sống ra, kêu rên một tiếng rồi nhanh chóng chui xuống nước bỏ chạy.

Mọi người nhìn mọi thứ bất ngờ trước mắt thì hoàn toàn ngơ ra.

Đám người Bạch Táp Táp cho đến khi mặt sông khôi phục vẻ bình tĩnh, mới chậm chạp nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Đó… đó là trăn khổng lồ hả?” Mặt Bạch Linh Vũ tái mét.

Vừa rồi tối om hắn tưởng đâu mình đã bị trăn khổng lồ nuốt vào trong bụng rồi chứ, nhưng giờ thấy lại ánh mặt trời, hắn không quan tâm tại sao con trăn khổng lồ kia lại chạy đi rồi, nhanh chóng rời khỏi nước mới là chuyện chính. Còn nữa, bị trăn khổng lồ dọa như vậy, Tiểu Sơn thấy mà đầu không mê chân không mềm, nó là người đầu tiên vươn tay ra chèo thuyền ý muốn cho thuyền nhanh chóng lên bờ.

Tuy nhiên khi vừa duỗi tay ra, đột nhiên Tiểu Sơn thấy được dưới đáy nước có một cái mặt thật lớn với hàm răng sắc bén không đồng đều.

“Á!” Tiểu Sơn ngã ngồi về thuyền: “Trăn khổng lồ! Trăn khổng lồ vẫn còn ở đây!”

Một tiếng thét chói tai của nó đã khiến cho mọi người cảnh giác, lúc này vị trí Tiểu Sơn chỉ vào kêu trăn khổng lồ, có một con cá mập nhảy khỏi mặt nước.

Mọi người đều trợn to mắt nhìn, tiếp theo họ nhìn thấy bốn năm con cá mập không ngừng tấn công về phía con thuyền.

Tất nhiên là bị máu của con trăn xanh hấp dẫn đến đây.

“Mẹ kiếp! Tại sao ở đây lại có cá mập!” Bạch Quân Quân cảm giác mình bị mù rồi.

Nàng vừa truyền dị năng ra cho thuyền chạy nhanh hơn vừa chửi: “Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Mạt thế hỗn loạn hả?”

Lý Văn Li cũng thấy nhức đầu: “Đây không phải cá mập bình thường, có thể là cá mập bò mắt trắng hoạt động ở khu nước ngọt! Nó cũng ăn thịt người!”

Bạch Quân Quân không hề do dự. Như đang lái ca nô vậy “vèo vèo vèo” chạy lên bờ.

Lúc này nàng đột nhiên ý thức được, mọi người cứ như vậy tùy tiện đến nơi này có phải quá qua loa rồi không?

Cánh rừng này quả nhiên nguy hiểm khắp nơi, nhìn cơn lũ này xem, ngay cả đám tổ tông này còn bị trộn lẫn lôi ra, thì bọn họ đơn thương độc mã làm thế nào cho phải đây?

Có điều đâm lao thì phải theo lao, nói gì thì cũng đã muộn.

Bạch Quân Quân chỉ có thể dùng rong phía sau dệt một cái lưới đánh cá, dùng để ngăn cản lũ cá mập sau thuyền.

Khi chúng nó bị mắc vào tảo biển, cuối cùng thuyền nhỏ đã dùng tốc độ nhanh nhất lên bờ.

Lý Văn Li là người đầu tiên nhảy xuống thuyền, rồi sau đó làm hết phận sự kéo bọn nhỏ xuống, lúc kéo hết cả ba đưa xuống tới đất bằng, Bạch Quân Quân cũng nhảy xuống thuyền.

Mọi người mặc kệ chuyện khác, chỉ sợ mấy con cá mập đó không những hoạt động ở khu nước ngọt mà còn có thể bò lên đất bằng, tất cả mọi người đều chân sâu chân nông chạy về phía bờ.

Có điều trên đường đi vào trong, họ nhìn thấy xung quanh có không ít vết nước tràn vào sâu trong bụi cỏ.

Hiển nhiên sẽ có không ít thú dữ biết bơi lội tới.

Bạch Quân Quân với Lý Văn Li nhìn nhau, trong lòng nảy lên cảnh giác.

Phiến rừng này hơi khác với khu vực họ ở, nơi đây cỏ cây rậm rạp hơn, xanh hơn và hỗn tạp hơn. Đi vào nơi đây như rừng mưa vạn năm chưa có người ghé thăm.

Bình Luận (0)
Comment